Thời Sênh nghịch điện thoại di động, nam sinh có thể nhìn thấy rõ ràng là cô đang bấm một dãy số.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, duỗi tay định cướp lấy điện thoại, nhưng không ngờ lại vồ hụt. Thiếu nữ dễ dàng tránh sang một bên rồi đứng yên, giơ điện thoại lên bên tai: “Alo, tôi muốn báo án, có người giết người, địa chỉ ở...”
Tốc độ nói chuyện của Thời Sênh rất nhanh, lúc nam sinh kia xông tới thì cô đã nói xong rồi.
Thiếu nữ ném cho nam sinh một nụ cười mỉm.
“Cô...” Vẻ mặt của nam sinh cứng đờ. Hắn nhìn Thời Sênh rất cảnh giác, “Cô là ai?”
“Nhân chứng của vụ án.” Thời Sênh chỉ vào mắt mình, sau đó lại nhét điện thoại vào trong túi, kiêu ngạo liếc nhìn nam sinh, “Giờ muốn giết tôi diệt khẩu à?”
Nam sinh hít sâu một hơi, “Cô có biết thứ vừa rồi là gì không hả?”
Thời Sênh cười đầy lưu manh, “Biết hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tôi nhìn thấy anh giết người.”
Nam sinh: “...”
Đứa con gái này bị điên rồi à?
Nhìn thấy người ta giết người mà còn... hưng phấn như thế?
“Cô biết tôi sao?” Nam sinh hỏi với vẻ khẳng định, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Hội trưởng đúng là quý nhân hay quên chuyện, không lâu trước đây vì lựa chọn của anh mà tôi bị ép phải nhảy lầu, nhanh như thế mà đã quên rồi là không tốt lắm đâu?”
Bị bắt nhảy lầu?
Cảnh Mộ lục lọi trong ký ức một chút, lập tức nghĩ tới buổi tiệc chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2404944/chuong-1850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.