“Không biết, chẳng phải các cô rất trâu bò sao? Tự tìm hiểu đi.”
Hề Mạn chắn chắn là Thời Sênh biết, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó: “Cô đừng có không biết điều như thế. Cảnh Mộ cũng không dám đánh với tôi. Cô tưởng là cô thật sự có thể thắng tôi à?”
“Cứ tới đây thử xem?”
Hề Mạn đột nhiên thốt lên: “Cô nói cho tôi thì tôi sẽ dùng bản thể đánh với cô.”
Thời Sênh nghiêng đầu: “Thật không?”
“Thật.”
“Cô ta là Lương Sắt. Đánh lúc nào? Đánh ở đâu?”
Hề Mạn đóng lại cửa xe trong cái nhìn chăm chú của Thời Sênh, quay đầu, đuổi theo hướng mà Lương Sắt vừa rời đi.
Thời Sênh: “...” Mẹ kiếp, sao bảo đánh nhau cơ mà!
Chữ tín giữa con người với con người vứt đi đâu rồi?
À không phải, chữ tín giữa con người và huyết tộc đâu rồi?
Thời Sênh tìm được Hề Mạn ở trong một ngõ nhỏ. Cô ta đứng tựa vào xe, ngẩng đầu lên trời một góc 35 độ với vẻ mặt ưu thương, trong tay kẹp một điếu thuốc lá đã hút hết một nửa, có điều tàn thuốc vẫn chưa rơi xuống, rõ ràng là cô ta chưa hút một hơi nào.
“Đã nói là đánh nhau mà, cô chạy cái gì chứ? Sợ không đánh lại tôi à?” Thời Sênh chưa từng đánh nhau với huyết tộc tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Hề Mạn chẳng thèm để ý tới Thời Sênh, vẫn ngẩng đầu một góc 35 độ nhìn lên trời.
“Này!” Thời Sênh duỗi tay phất phơ trước mặt cô ta. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2404929/chuong-1859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.