Người đàn ông bế cô lên, đặt lên giường mềm mại, cả người cũng đè xuống theo. Trước mắt Thời Sênh chợt tối sầm. Cô cũng không mất máu nhiều quá. Lần này hắn không hút nhiều, nhưng cảm giác kia thực sự không khác gì tra tấn cả.
“Anh đủ rồi nha...” Giọng Thời Sênh hơi bực bội, rõ ràng là hắn cố ý!
Người đàn ông hơi nhả ra, hỏi: “Tại sao không muốn làm người nối dõi của tôi?”
“Em đã nói là em ghét máu.” Thời Sênh tranh thủ lúc hắn nhả ra liền xoay người đè lên hắn, chiếm lấy quyền chủ động.
Người đàn ông cũng không phản kháng. Hắn vươn đầu lưỡi ra liếm mép, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn như một con mèo được ăn no vậy.
Thời Sênh mềm nhũn người, ngã xuống người hắn, giọng mềm mại: “Em không muốn làm huyết tộc, thật đấy. Tốt nhất anh đừng có suy nghĩ tới cái này nữa. Đây là điểm mấu chốt của em. Anh muốn uống máu, em có thể cho anh uống.”
Người đàn ông duỗi tay ôm lấy cô, không nói gì.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, hơi thở của hai người quấn lấy nhau, sau đó đồng bộ thành cùng tần suất.
Thật lâu sau, người đàn ông buông cô ra rồi đứng lên và rời đi.
Hắn đặt một cành tường vi xuống bên cạnh Thời Sênh, khom lưng hôn lên trán cô, “Tên tôi là Thanh Yến.”
“Anh...”
Thân mình của Thanh Yến lóe lên, biến mất ngay trong phòng.
“... Đừng có gửi cho em mấy thứ đồ kỳ quái nữa.” Thời Sênh lặng lẽ bổ sung nốt câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2404927/chuong-1860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.