Bác sĩ nói, nếu vượt qua được đêm nay thì mới coi như thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Nhưng nếu không qua được thì sẽ vĩnh viễn không dậy được nữa.
Thỉnh thoảng Quý Miên Miên lại khuyên Mộ Dung phu nhân đi ăn chút gì đó, nhưng bà không động đậy, cũng không nói chuyện, ngồi yên một chỗ như hóa thạch, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh vẫn không nhúc nhích.
Bà không chịu đi vào nhưng cũng không chịu rời đi.
Mộ Dung Miên thở dài một tiếng: “Đi thôi, ra ngoài ăn gì đã rồi lại quay về đây.”
Sáng sớm nay bọn họ tới công ty, xử lý xong chuyện liền tới bệnh viện ngay, qua suốt một ngày đến nước còn chưa uống chứ đừng nói là đồ ăn. Có lẽ còn phải chờ một đêm nữa, anh thì không sao, nhưng anh không thể để Quý Miên Miên nhịn đói được.
Quý Miên Miên nhìn Mộ Dung phu nhân, cô lo lắng nói: “Nếu không anh đi mua giúp em đi, em ở lại với mẹ.”
Mộ Dung Miên lắc đầu: “Em ở lại cũng vô dụng thôi, chúng ta đi tới chỗ gần đây thôi, sẽ về ngay.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vậy… cũng được.”
Cô gọi một y tá, nhờ cô ta ở lại đây cùng Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung Miên đưa Quý Miên Miên tới một nhà ăn gần đó, gọi hai phần bít tết và súp.
Quý Miên Miên quệt miệng, nói: “Em thật sự không thíc ăn cơm tây, bít tết này dù rất ngon nhưng em vẫn cảm thấy chẳng thể nào ăn nổi.”
Mộ Dung Miên dùng dao cắt bít tết của cô thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa xiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/882275/chuong-1846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.