"Nhưng làm thế… sẽ bức… họ… làm phản… cắn lại con…” Nói có mấy tiếng mà trán ông ta đầy mồ hôi.
“Ba, bức tường này sớm muộn gì họ cũng sẽ vượt qua, giờ đã gần như thế rồi, chỉ chờ xông lên cắn chúng ta một ngụm. So với chờ bọn họ ngày một bành trướng thì sao không động thủ với họ từ bây giờ?”
“Không… Không được…”
Mộ Dung Miên cười nhạt: “Ngoại trừ việc cha lo lắng sẽ bức họ vào đường cùng mà phát điên, có lẽ cha còn nghĩ vì bọn họ là thân thích của mình, đúng không?”
“Dù sao cũng là… chung… một tổ tông…” Mộ Dung Chí Hoành từ nhỏ đã được dạy dỗ phải suy nghĩ cho đại cục, năm đó lúc ông ta tiếp nhận quản lý nhà Mộ Dung thì gia tộc vẫn còn chưa được như bây giờ, muốn đánh ra ngoài thì trong nhà phải an ổn, đoàn kết mới có thể cùng chung tay ngăn địch. Nhiều năm qua rồi, ông ta vẫn cảm thấy cho dù làm ầm ĩ lên thì cũng không thể khua chiêng gõ trống, không thể vạch áo cho người xem lưng.”
Mộ Dung Miên thở dài trong lòng, tư tưởng của ông già này đã không thể theo kịp hiện đại nữa rồi, anh nói: “Ba, con hỏi ba một chuyện này, giữa con và những người đó, nếu phải chọn thì ba sẽ chọn bên nào?”
“Con.” Mộ Dung Chí Hoành nói không hề do dự.
“Được, nếu chọn con, thế thì ba cũng nên lo lắng cho con một chút mới phải chứ, tại sao lại muốn đi nuôi một bầy sói mắt trắng như thế. Tại sao con phải cho tiền một đám người luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/882218/chuong-1789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.