Chương trước
Chương sau
"Giống như lúc đầu con cũng không thích con trai ba, nhưng qua một thời gian dài tiếp xúc, con mới nhận ra anh ấy là người như thế nào. Mong ba đừng vội vàng nhận định.”
Mộ Dung Chí Hoành nói trong khó nhọc: “Tôi không… không phải… không thích… cô… Tôi nhận ra cô là một… cô gái… rất tốt, nhưng mà… cô không giúp gì được cho… Randy… những thứ mà nó cần.
Mộ Dung Miên ngắt lời Mộ Dung Chí Hoành: “Ba, ba cho rằng người có thể giúp đỡ con là người như thế nào?”
“Giúp con có thể ngồi… ổn định… ghế Tổng… tổng tài… Giúp con củng cố tập đoàn…”
Mộ Dung Miên tiếp tục hỏi: “Vậy ba cảm thấy cái gì làm cho tập đoàn lung lay, làm cho địa vị người thừa kế duy nhất của con bị uy hiếp như bây giờ?”
Trên mặt Mộ Dung Chí Hoành hiện lên vẻ áy náy.
Mộ Dung Miên tiếp tục nói: “Ba không cần nói, con biết, là những kẻ thân thích của nhà chúng ta, toàn bộ bọn họ đã bám vào nhà Mộ Dung chúng ta mấy chục năm nay rồi, chẳng khác nào kí sinh trùng cả. Sau khi ba mất, họ sẽ cùng ùa lên cắn xé toàn bộ gia tộc như tằm ăn rỗi, bởi vì hiện tại bọn họ đã không thể thỏa mãn với giúp đỡ định kỳ của ba nữa rồi. Ba có lòng giúp đỡ nhưng hiện nay đã không thể nào đáp ứng được khẩu vị cực kỳ lớn của tất cả bọn họ, bọn họ cần nhiều tiền hơn nữa, bọn họ không muốn chúng ta ban phát, họ muốn nắm ở trong tay.”
Mộ Dung Chí Hoành nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách, nói: “Đây là… họa… do ba… lưu lại…”
Mộ Dung Miên tiếp tục truy vấn: “Vậy ba, ba cảm thấy người có thể giúp con có thể khống chế được cục diện này sao?”
“Ít nhất có thể… giúp con… ổn định cục diện…”
Mộ Dung Miên châm biếm cười: “Sau đó thì sao? Sau đó lại giống như ba tiếp tục nuôi dưỡng lũ kí sinh trùng đó sao? Sau đó để bọn họ càng ngày càng tự tung tự tác, bành trướng thế lực? Rồi một ngày thế lực của họ sẽ lớn tới mức ngay cả sự giúp đỡ của con cũng không khống chế nổi nữa, đến lúc đó chẳng phải con vẫn bị họ nuốt chửng sao?”
Mộ Dung Chí Hoành nhất thời im lặng, ông phát hiện, lần này con trai mình trở về đã không còn giống trước kia, nó… đã trưởng thành thật rồi.
Những lời này nó chưa từng nói trong quá khứ.
“Ba… Ba sẽ cố gắng… trước khi chết… xử lý hết bọn họ… cho thật tốt.”
“Vậy xin lỗi cho con hỏi một câu, ba định xử lý thế nào?”
“Ba… sẽ cho người… cho bọn họ… chút tiền… Sau đó sẽ…”
“Ba, ba là người khôn khéo như thế, chẳng lẽ ba không thấy biện pháp này rất… buồn cười sao? Cực kỳ buồn cười luôn ấy. Ba nuôi dưỡng khẩu vị của đám người đó nhiều năm như thế, ba nghĩ một ít tiền là có thể êm đẹp lại sao? Cho dù là con số trên trời thì bọn họ cũng sẽ không thấy đủ mà sẽ chỉ nghĩ ba còn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Sao ba không nghĩ rằng nếu không chặt đứt những xúc tu này thì nhà của chúng ta sau này sẽ lâm vài đại họa chứ?”
“Nhưng mà giờ… ba đã…” Mộ Dung Chí Hoành cũng không có cách nào cả, ông ta đã tới nước này, mỗi ngày đều cận kề sống chết, lần nào nguy kịch cũng chỉ sợ mình sẽ không chống đỡ được, sẽ không có ai bảo vệ đứa con trai này.
Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành, nói: “Ba, nếu thật sự ba muốn dọn dẹp sạch sẽ hậu họa cho Mộ Dung gia thì… điều chúng ta phải làm chính là cạo hết lũ ký sinh trùng này đi, chặt đứt đường sống của họ, không cho họ lấy thêm một phân tiền nào từ nhà của chúng ta nữa.”
Mộ Dung Chí Hoành muốn lắc đầu nhưng động tác đơn giản như thế ông ta cũng không làm được, ông ta đã rất yếu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.