Tằng Niệm Nhân cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình, sau đó con dao bị hắn đánh rơi trên mặt đất, tạo thành một âm thanh thanh thúy.
Ngự Trì bất chấp tất cả, xông lên đá bay Tằng Niệm Nhân đi.
Yến Thanh Ti cuối cùng đã hiểu thế nào là sống sót sau tai nạn. Đột nhiên bị người ta kéo sang một bên, cô ngửa đầu lại nhìn thì không khỏi sững sờ, ánh mắt trợn to với vẻ không dám tin.
Du Dực quăng súng trong tay đi, ôm lấy Yến Thanh Ti, nhanh chóng cởi áo khoác trùm lên người cô rồi cởi dây thừng ra, trấn an: “Đừng sợ, không sao nữa rồi… Không sao nữa rồi…”
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Du Dực: “Chú Du, chú… sao chú lại ở đây?”
Cô nhớ hồi chiều lúc về tới khách sạn cũng có cảm giác ai đó đi theo mình, nhưng không phải là cảm giác tràn ngập nguy hiểm như mấy ngày trước đó.
Người đầu tiên lái xe đuổi theo, húc vào xe của Tằng Niệm Nhân, cô tưởng đó là người của Ngự Trì, hóa ra không phải, hóa ra lại là Du Dực.
Trong lòng Yến Thanh Ti nảy lên một cỗ ấm áp không nói thành lời, thì ra cô vẫn luôn được ông bảo vệ.
Tằng Niệm Nhân điên cuồng hét lên, nhưng Yến Thanh Ti không nghe thấy gì hết, lúc này cô đang tận hưởng cảm giác an toàn chưa từng có trong đời. Sự an toàn này so với sự an toàn mà Nhạc Thính Phong cho cô hoàn toàn không giống nhau, nó như một ngọn núi sừng sững, chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881730/chuong-1301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.