Có biện pháp nào giết người mà không để lại dấu vết không nhỉ? Cần lắm rồi!
Buông chiếc đũa, Nhạc phu nhân lau khóe miệng: “Xong rồi, chúng tôi phải đi đây, Hạ tiên sinh đi làm việc đi nhé!”
Hạ An Lan rất biết nghe lời: “Được, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Điều này khiến cho ba người hơi sửng sốt một chút, đi, cứ thế mà đồng ý rời đi, không phải chứ, đây không phải tác phong của lão hồ ly.
Nhưng Nhạc phu nhân cũng lười nghĩ sâu xa thế, dù sao sắp ra sân bay rồi, ngoài miệng bà cười nhưng trong lòng không cười nổi, không nói được câu nào.
Buổi tối gặp ư? Bà đây với ông không gặp được đâu.
Hạ An Lan đứng dậy: “Mọi người lên đường bình an nhé!”
Yến Thanh Ti nói: “Hẹn gặp lại bác!”
“Phải nhớ đến thăm ông bà ngoại đấy.”
“Vâng, con nhớ rồi.”
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Bác đi từ từ ạ!”
Hạ An Lan liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu nhìn Nhạc phu nhân vẫn im lặng nãy giờ: “Tôi đi đây.”
Nhạc phu nhân khoát tay: “Không tiễn.”
Hạ An Lan rời đi.
Sau khi ông đi xa rồi, Nhạc phu nhân mới quay đầu lại. Ông ấy đi thật rồi. Rõ ràng không phải vĩnh biệt, nhưng sao bà lại có cảm giác… không vui nổi vậy?
Nhạc phu nhân hỏi hai người: “Các con có cảm thấy ông ấy đi quá dễ dàng rồi không?”
Yến Thanh Ti cười gian xảo: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn bác đi? Nếu mẹ không muốn thì để con gọi bác quay lại?”
Nhạc phu nhân lườm con dâu: “Nha đầu xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881656/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.