Chương trước
Chương sau
Nhạc phu nhân sợ ngây người, mẹ nó, con sói này còn biết nói tiếng người. Đúng là nghiệp chướng!
Nhưng ngay sau đó, gương mặt hung ác của con sói xám lại biến thành gương mặt của Hạ An Lan.
Nhạc phu nhân lập tức rùng mình, sau đó tỉnh lại.
Sau đó… Bà thấy trên ngực có một mái tóc đen nhánh, hai chân bị tách ra, hai tay bị đặt lên cao quá đầu, trên người nổi lên những rung động thèm muốn xa lạ.
Nhạc phu nhân cảm giác Hạ An Lan không phải vui đùa, ông đã chuẩn bị xông tới, bà liền hô lên: “Hạ An Lan, con rùa đen nhà ông, ông muốn… muốn làm gì?”
Ông ngẩng đầu lên, nói: “Tôi tôn trọng bà, nhưng tôi cũng rất muốn bà.”
Chuyện còn lại, Nhạc phu nhân không muốn nhắc lại một chút nào.
Thân thể của bà… đã không còn là của bà nữa.

Bên ngoài, trời đã sáng, Nhạc phu nhân ngồi trên giường vò đầu bứt tóc.
Con bà nó, bộ xương cốt già này của lão nương lại bị ông ta… ông ta… Không nhẹ nhàng thì thôi lại còn cắn hung tàn như thế.
Tức chết rồi, tức chết mình rồi.
Nhạc phu nhân cảm thấy sau này thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Hạ An Lan từ phòng tắm đi ra, quần áo đã thay tinh tươm sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, thấy thế nào cũng không giống với cầm thú hai mươi phút trước.
Ông đi tới bên giường, thấy Nhạc phu nhân vẫn còn nguyên tư thế như lúc nãy thì khóe môi cong lên.
Chăn đã tuột khỏi vai, xuống tận xương bướm, trên tấm lưng trắng nõn còn có mấy dấu hồng ái muội. Ông nâng tay lên, vuốt vuốt lên những điểm hồng, hỏi: “Còn đau sao?”
Nhạc phu nhân ngẩng phắt đầu, mắng: “Con rùa đen nhà ông, ông nói mà không giữ lời, đã từng này tuổi rồi mà còn hung hăng như thế, không sợ quá sức mà chết à?”
Ngón tay Hạ An Lan nhẹ nhàng vuốt ve dọc trên lưng bà, ông cười: “Thứ nhất, tôi không nhớ mình đã nói sẽ không động vào em.”
“Thứ hai, sức khỏe của tôi rất tốt, không cần lo lắng.”
“Cút…” Ngoài một chữ này ra, Nhạc phu nhân không biết phải nói gì nữa.
Hạ An Lan gật đầu: “Mạnh mẽ như thế, xem ra tinh thần cũng rất tốt, tố chất thân thể rất hoàn hảo.”
Nhạc phu nhân khóc không ra nước mắt: “Ông còn không nhanh cút đi sao? Tôi xin ông đó.”
Thân thể vừa động một chút là đã đau tới mức nghẹn lời, cảm giác vừa đau vừa thẹn này nhắc nhở bà đã có chuyện gì xảy ra, những hình ảnh mãnh liệt lúc nãy lại ập tới.
Hạ An Lan cúi đầu hôn lên lưng bà: “Lúc nãy còn ôm tôi không buông tay, giờ em lại đuổi tôi đi ư?”
Nhạc phu nhân đỏ bừng cả mặt, lắp bắp: “Ông… Ông… Ai ôm không không buông tay hả?”
“Không tin thì em thử nhìn sau cổ tôi đi, vẫn còn vết thương đấy.”
Nhạc phu nhân chôn đầu giữa hai chân: “Đáng đời.”
“Chuyện vừa rồi tôi coi như bị chó cắn. Ông mau biến đi, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Đối với em, tôi không chỉ định cắn một lần này thôi đâu.”
“Ông…” Nhạc phu nhân tức đến hộc máu, trên đời này sao vẫn còn loại đàn ông vô liêm sỉ tới mức này chứ?
Hạ An Lan hơi kéo chăn lên: “Em muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay dậy đi ăn sáng với tôi đây?”
Nhạc phu nhân cắn răng: “Ai muốn ăn sáng với ông, mau biến đi.”
Hiện tại bà không muốn gặp ông ấy chút nào.
“Thật không cần sao?”
“Không thèm.”
Hạ An Lan liếc mắt nhìn đồng hồ: “Bảy giờ ba mươi rồi, 10 phút nữa Thanh Ti sẽ tới gõ cửa.”
Ông biết, sáng nay Thanh Ti sẽ rời Hạ gia trước bữa sáng.
Nhạc phu nhân vén chăn lên, nhanh nhẹn nhảy khỏi giường, hai chân vừa chạm đất đã mềm nhũn suýt nữa thì ngã.
Hạ An Lan vươn tay ôm lấy thắt lưng bà: “Xem ra thân thể vẫn cần rèn luyện thêm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.