Chương trước
Chương sau
CHÚNG CON CHỈ NGỦ VỚI NHAU MỘT ĐÊM, KHÔNG LÀM GÌ HẾT CẢ
Hạ lão gia thấy vẫn chưa đủ liền bổ sung thêm một câu: "Con phải xử lí cho xong chuyện này đi."
Hạ lão thái ở bên cạnh gật gù: "Ba con nói phải lắm, chuyện này là con sai rồi. Con thích Mi Mi, chúng ta có thể hiểu, nhưng con... có phải con vội vàng quá rồi không?"
Có điều, trong lòng Hạ lão thái lại đang nghĩ, ra tay nhanh thế mới tốt!
Nhạc phu nhân thấy sự tình phát triển đến mức này là bà không thu xếp nổi nữa rồi, bà lập tức hét lên: "Đợi đã, không thể như vậy được... Dì Uyển, mọi người nghe con nói, chúng con... chuyện đó... là ngoài ý muốn!"
Hạ lão thái tỏ ra nghi hoặc: "Ngoài ý muốn... ngoài ý muốn mà có thể... qua hẳn một đêm sao? Mi Mi, con đừng lo, có ta với chú Hạ làm chủ cho con, có phải nó uy hiếp con không, con cứ mạnh dạn nói ra đi."
"Không phải... mọi người đều hiểu lầm rồi."
Hạ lão thái nghiêm túc nói: "Chúng ta không hiểu lầm, nhất định là tại thằng nhóc này nó... cưỡng ép con. Tối qua hai đứa đã qua đêm với nhau rồi, chuyện này xảy ra trong nhà chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó như vậy được."
Nhạc phu nhân gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu: "Tối qua thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, con căn bản… không cố tình ngủ với anh ta, không phải... cũng không phải anh ta muốn ngủ với con. Ài.., dù sao thì hai đứa bọn con cũng không cố tình ngủ với nhau! Chỉ là con không cẩn thận... vào nhầm phòng, rồi nằm thẳng xuống, tới lúc tỉnh dậy thì đã thấy anh ta nằm cạnh con rồi, bọn con không có làm gì hết."
Mắt Hạ An Lan ánh lên ý cười, giải thích kiểu này không bằng đừng giải thích còn hơn.
Cũng nên mừng là IQ của bà chỉ có thế mà thôi.
Hạ lão thái với Hạ lão gia nhìn nhau, hai người: "Ồ..."
Hạ lão thái tỏ ra tiếc nuối: "Như vậy, là vào nhầm phòng à..."
Hạ lão gia gầm lên: "Hạ An Lan, anh nhìn anh xem, tôi đến xấu hổ vìanh. Anh xem anh đã làm ra chuyện gì rồi đây. Mi Mi vào nhầm phòng, lúc anh về, anh... chẳng phải mày nên ra ngoài sao? Sao anh không chịu ra mà còn... tôi thấy mày đúng là đồ gian trá mà."
Yến Thanh Ti ngồi bên cạnh nghe, phản ứng của ông ngoại cũng nhanh thật đấy!
Tự dưng thấy mẹ chồng đáng thương quá, tuy họ là người thân của cô, nhưng cô không thể không thừa nhận ba người họ đúng đều là lão hồ ly mà!
Mẹ chồng, mẹ rơi vào động hồ ly như vậy, con cũng không biết nên giúp mẹ thế nào nữa, thôi thì... nhận mệnh đi vậy!
Hạ lão thái gật đầu: "Con đã sớm muốn giở trò với Mi Mi rồi đúng không?"
Giờ Nhạc phu nhân mới ý thức được việc câu ban nãy của bà có vấn đề.
Hạ An Lan thản nhiên nói: "Phòng của con, sao con phải ra ngoài?"
Nhạc phu nhân bất lực nói: "Bọn con chỉ ngủ có một đêm thôi, không có làm gì hết."
Hạ lão thái nghiêm túc nói: "Nhưng... chúng ta thấy hai đứa quần áo xộc xệch ở cả đêm với nhau, nó... còn hôn con nữa! Mi Mi, chúng ta nhất định sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con, con yên tâm đi."
Giờ Nhạc phu nhân cuối cùng cũng nếm trải tư vị muốn nói mà nói không thành lời là thế nào rồi, thật đúng là... khó nuốt quá mà.
Tất cả là tại tên Hạ An Lan kia tự dưng hôn bà, ông ta cố ý, bà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Sáng nay... sáng nay là do anh ta dở trò lưu manh với con."
Hạ lão thái đập bàn: "Thế nên buộc phải bắt thằng lưu manh này xin lỗi con, chịu trách nhiệm với con chứ."
Yến Thanh Ti lắc đầu, người nhà này, nói câu nào là bẫy câu đấy.
Nhạc Thính Phong muốn giúp mẹ một tay, nhưng anh không chen miệng vào được.
Nhưng anh có thể chắc chắn được một chuyện, người đàn ông tên Hạ An Lan này tuyệt đối có ý với mẹ anh.
Trời đất ơi, con hồ ly này sớm đã thành tinh rồi, với IQ của mẹ anh sớm muộn cũng bị ăn hết xương cho coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.