Chương trước
Chương sau
NẾU ANH KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM, MẸ SẼ ĐÁNH GÃY CHÂN ANH
Ra tới bên ngoài, Nhạc Thính Phong hỏi: "Sao thế, vừa xong anh thấy em cứ bồn chồn mãi, xảy ra chuyện gì lớn à?"
Yến Thanh Ti cắn môi, nói: "Em... em muốn xin lỗi anh, xin lỗi. Hôm qua... em... em cố tình cho mẹ vào nhầm phòng, để bà vào phòng ngủ của bác đấy."
Yến Thanh Ti quyết tâm nói ra hết: "Có phải em... quá đáng quá rồi không? Chủ yếu là tại vì em gấp quá, em rất muốn để họ bên nhau, nhưng hai người vẫn mãi chẳng có tiến triển gì cả, em không nhịn được nên mới... giúp họ một tay. Anh... sẽ không trách em chứ?"
Nhạc Thính Phong kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti: "Em... bà xã à, sao em không bàn bạc gì với anh vậy?"
Yến Thanh Ti cúi đầu: "Em xin lỗi... Thật ra làm vậy xong em cũng thấy hối hận lắm."
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti tỏ ra tự trách, cũng không nhẫn tâm nói cô nữa, cô cũng không có ý xấu, chỉ là muốn thêm chút dầu vào lửa thôi.
Thật ra Nhạc Thính Phong cảm thấy mẹ anh và Hạ An Lan cũng có chút gọi là có tiền đồ.
Anh véo mũi Yến Thanh Ti: "Em đấy, thôi bỏ đi, ông xã không tính toán với em đâu. Nhưng lần sau nếu em muốn giở trò gì tai quái thì nhất định phải nói với anh một tiếng đấy."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừm, em biết rồi, nhưng em sợ mẹ… nếu bà biết em làm như vậy liệu có đau lòng không."
Nhạc Thính Phong xoa cằm, "Thật ra thì... cũng không phải chuyện gì lớn đâu. Có vẻ như giữa hai người cũng chưa xảy ra chuyện gì. Nếu nửa đời còn lại của mẹ anh có thể tìm được một nửa cho mình, vậy cũng tốt, mẹ anh mà thích bác em thật có khi việc em làm lại là chuyện tốt ấy. Trong nhà có tiếng động, có phải là hai người xuống rồi không?"
Nhạc Thính Phong lập tức kéo Yến Thanh Ti chạy vào trong.
Quả nhiên liền thấy Nhạc phu nhân và Hạ An Lan đi xuống.
Sắc mặt Nhạc phu nhân không tốt, bà đã thay đồ, đứng cách Hạ An Lan rất xa, như thể sợ bị dính vào ông.
Trông sắc mặt Hạ An Lan cũng chẳng tốt lắm, có chút lạnh nhạt, tâm trạng hình như rất xấu.
Hạ lão gia đen mặt ngồi đó, ông tỏ ra nghiêm khắc răn dạy: "An Lan, con giải thích rõ cho ba biết rốt cuộc là chuyện gì, sao con có thể làm ra loại chuyện đó hả?"
Hạ An Lan mặt không chút thay đổi: "Có cần phải giải thích không? Chẳng phải mọi người đều thấy cả rồi sao?"
Nhạc phu nhân hừ một tiếng, đồ không biết xấu hổ, giải thích một câu thì ông chết à?
Càng không giải thích, mọi người sẽ càng hiểu lầm, lại còn bày ra cái bộ dạng như bình nứt bị quăng vỡ thế nữa chứ.
Nhạc phu nhân thật sự nghi ngờ không biết liệu có phải Hạ An Lan thích bà không, nếu không thích, vậy sao không giải thích rõ ràng? Sao phải cố ý để mọi người hiểu lầm như vậy?
Ông không giải thích, vậy để tôi tự giải thích.
Nhạc phu nhân mở miệng nói: "Chú Hạ, dì Bội Uyển, chuyện không phải như mọi người thấy đâu, thật ra hai chúng con..."
Bà còn chưa nói hết, Hạ lão thái đã bày ra vẻ mặt đau lòng, bà nói: "Mi Mi, để con phải chịu ấm ức rồi. Con yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bắt An Lan chịu trách nhiệm, nếu nó đã làm ra chuyện không phải với con, ta sẽ đánh gãy chân nó."
Hạ lão gia ở bên cạnh gật gù: "Đều tại con mà giờ hai ông bà già này mất hết cả mặt mũi rồi, còn không mau xin lỗi Mi Mi, rồi tự mình tới Tô gia đi."
"Phải, ba con nói đúng lắm, con nhất định phải tới Tô gia xin lỗi, nhất định phải làm đúng phép tắc, cho Mi Mi một danh phận, không được để con bé phải chịu ấm ức."
Nhạc phu nhân kinh ngạc không ngậm nổi miệng.
Đệch... phát triển kiểu này, chẳng phải là muốn tới Tô gia cầu hôn sao?
Hạ An Lan nói: "Dạo này hơi bận."
Ý của ông là dạo này có hơi bận, bận hết đợt này rồi đi.
Hạ lão gia “hừ” lạnh một tiếng: "Bận cũng phải đi, chuyện này con còn kì kèo nữa sẽ khiến Mi Mi nghĩ gì hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.