Hạ Như Sương nước mắt giàn giụa, bà ta lắc đầu, nói: "Chú... con cũng không muốn, con cũng muốn sống tiếp, nhưng... con hết cách rồi, con thật sự không còn cách nào khác nữa, chỉ có chết mới có thể chứng minh được sợ trong sạch của con..."
Hạ lão gia thở dài, ngồi xuống cạnh giường: "Dù cho có thật sự là để chứng minh sự trong sạch của mình thì cũng không nên dùng cách ngu xuẩn như vậy, nếu chết thật thì mới là mất hết đấy."
Hạ Như Sương khóc thút thít: "Chú, chú có tin con không? Con thật sự không làm gì cả, ngay cả chết con còn không sợ thì sao con có thể hại Thanh Ti được chứ? Con bé chỉ là một đứa trẻ, con đã từng này tuổi rồi, chẳng thiếu thứ gì, sao phải đi tính toán với con bé chứ?"
Hạ lão thái gia cảm khái: "Chú chưa chung sống lâu cùng với Thanh Ti, nó thế nào, chú thật sự cũng không dám chắc. Nhưng con là người chú đã nuôi từ nhỏ tới lớn, nhân phẩm của con sao chú có thể không tin được. Chuyện này chú biết nhất định là có hiểu lầm gì đó, chú cũng đã nói với An Lan rồi. Thật ra, mấy hôm nay chú vẫn luôn muốn đến thăm connhưng An Lan không cho. Có điều, hôm nay nó để chú tới đây, có lẽ trong lòng cũng đã nghĩ thoáng hơn rồi cũng nên."
Hạ Như Sương mừng thầm: "Thật sao? An Lan anh ấy..."
Hạ lão gia vỗ lên vai Hạ Như Sương, nói: "Tất nhiên là thật rồi, đều là người một nhà. Trong lòng chú, con không khác gì con đẻ cả, kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881538/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.