Chương trước
Chương sau
Hạ lão gia cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Yến Thanh Ti nữa: "Ông sai quá rồi. Thanh Ti... con trở về đi, ông ngoại muốn bù đắp cho con, hi vọng con có thể cho ông một cơ hội, được không?"
Yến Thanh Ti cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Kì thật, Hạ lão gia nói cũng không sai, kể cả có là người thân thì đã làm sao, họ mới sống chung với nhau được bao lâu chứ? Cũng chỉ có mười ngày ngắn ngủi mà thôi.
Dù có là người thân thìcũng cần phải có thời gian để bồi đắp tình cảm.
Yến Thanh Ti ngẩng lên, cười nói: "Nếu ông thật sự muốn bù đắp cho con, vậy con hi vọng ông có thể giúp con một việc."
Hạ lão gia cuối cùng cũng có một tia hi vọng trong ánh mắt: "Con nói đi... ông nhất định sẽ giúp con. Đừng nói một chuyện, bao nhiêu cũng được hết."
Yến Thanh Ti nói: "Hạ Như Sương đã tỉnh lại rồi, con muốn ông đến nói với bà ta vài câu."
"Nói gì?"
Yến Thanh Ti nói với Hạ lão gia một tràng.
"Ông cứ nói theo ý của con là được."
Hạ lão gia gật đầu: "Được, ông biết rồi, lúc nào thì nói? Giờ được không?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, có điều... ông không hỏi con tại sao con lại bảo ông nói vậy sao?"
"Con có dự định của mình, trước đây chỉ tại ông nghĩ quá nhiều nên... mới... Thanh Ti à, sau này ông sẽ không như vậy nữa."
Yến Thanh Ti cười: "Con thật sự không có trách ông mà."
Hạ lão gia lại thấy nhói đau, so ra thìông thà để Yến Thanh Ti nổi giận, trách cứông giống như những cô gái bình thường khác còn hơn.
Nhưng cô lại...
Hạ lão gia càng cảm thấy áy náy với Yến Thanh Ti hơn.
Quay trở lại khu giường bệnh, Hạ lão gia nhìn người bạn đời của mình một cái rồi qua phòng bệnh của Hạ Như Sương.
Ông đứng ở ngoài một lúc, nghĩ lại những điều Thanh Ti bảo ông nói, ôngsắp xếp lại câu từ rồi mới đẩy cửa bước vào.
Hạ Như Sương đã tỉnh lại. Mấy ngày nay, ngoài bác sĩ và y tá ra, không có bất cứ ai tới thăm bà ta cả, vệ sĩ ngoài cửa còn nhiều hơn lúc ở Hạ gia, đừng nói tới việc bà ta muốn nói chuyện, ngay đến cả bác sĩ phòng khám, hay y tá tới thay thuốc cũng chẳng thèm nói với bà ta lấy nửa lời.
Bất kể bà ta có nói gì với bác sĩ, họ cũng đều không đáp trả.
Hạ Như Sương sớm đã nóng lòng như lửa đốt. Bà ta cắt cổ tay, trước tiên đó chính là khổ nhục kế, muốn lấy lại chút thương hại đồng cảm, thứ hai, bà ta muốn ra khỏi Hạ gia, chỉ cần có thể ra ngoài thì bà ta mới có thể làm được nhiều việc hơn.
Nhưng hai ngày nay, không ai có có thể vào, bà ta cũng không thể ra ngoài, bà ta sắp cuống đến chết rồi.
Cửa phòng vang lên, Hạ Như Sương lập tức nhìn ra cửa, không ngờ lại có thể nhìn thấy Hạ lão gia. Bà ta mừng như điên, người bà ta đợi chính là Hạ lão gia, bà ta biết ông sẽ không thờ ơ với mình.
Giây phút Hạ Như Sương thấy Hạ lão gia, mắt bà ta đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.
Mặt bà ta tái nhợt, người như tờ giấy, bộ dạng thê thảm, như phải nếm trải nỗi tủi nhục gì lớn lao lắm, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sẽ xót xa, thương cảm.
Hạ Như Sương mở miệng gọi: "Chú..."
Giọng bà ta khản đặc, phối hợp với bộ dạng của lúc này trông càng thê lương. Bà ta muốn dậy khỏi giường, nhưng trước mắt lại tối đen, ngã xuống.
Hạ lão gia vội vàng bước tới, nói: "Mau nằm xuống, nằm xuống, con đừng nhúc nhích. Con nói con có ngốc không, đang yên đang lành sao không chịu nghĩ thoáng ra chứ?"
"Chú..." Hạ Như Sương nước mắt như mưa, không nói gì, chỉ gọi một tiếng chú, tất thảy tủi nhục đều ẩn chứa hết trong đó.
Hạ lão gia thở dài: "Con đấy, dù cho có là chuyện lớn cũng không thể như vậy được. Mạng chỉ có một, con tự hành hạ mình như vậy suýt chút nữa là mất mạng rồi đấy con có biết không? Bất kể có thế nào, tiếp tục sống mới là quan trọng nhất, con còn có nhà, còn có Du Hí cơ mà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.