Chương trước
Chương sau
Du Dực xoay người ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt của Du Hí. Du Hí cảm thấy ánh mắt của chú hai giống như mắt của một con sói, chỉ cần cắn một nhát cũng đủ cắn chết anh ta, toàn thân lại không khống chế được mà phát run.
Du Dực nói: "Người cháu cần xin lỗi không phải là chú, mà là xin lỗi con bé. Nhưng mà con bé cũng không muốn nhìn thấy cháu đâu, chú lại không muốn cháu làm phiền người ta. Du Hí, nhớ cho kĩ, từ nay về sau không được phép làm khó dễ Yến Thanh Ti, cũng không được phép có tâm tư gì, nếu không lần sau đừng mong tỉnh lại được."
Du Hí liên tục gật đầu: "Cháu... cháu biết... tuyệt đối không dám làm phiền Yến Thanh Ti nữa. Sau này cháu nhìn thấy... cháu sẽ trốn... trốn thật xa..."
Du Dực nheo mắt lại, hời hợt nói: "Đừng có hứa hươu hứa vượn với chú, nếu không cái giá cháu phải trả so với bây giờ còn nặng nề hơn gấp bội."
Du Hí lắc đầu như trống bỏi: "Tuyệt đối không, chú hai, cháu cháu... không hứa suông đâu. Nếu cháu không làm được, không cần chú tới xử lý cháu, chính cháu sẽ tự chết trước."
Thà tự mình ăn một hộp thuốc ngủ cũng thoải mái hơn để chú hai hành hạ tới chết.
Du Dực cười châm chọc một tiếng, đứng lên.
Ông đã nhìn thấy tương lai nhà họ Du, đời thứ ba như thế này làm sao dám so sánh cùng các gia tộc khác, không so được Diệp Thiều Quang, càng không sánh được với Nhạc Thính Phong.
Du Dực đứng lên, lạnh lùng nói: "Chú đi đây."
Du Hí bị dọa sợ đến muốn tiểu ra quần, Du Dực biết trong lòng thằng nhóc này nhất định không cam tâm, nhưng mà so với sự không cam tâm thì Du Hí thấy sợ chết hơn!
Cho dù muốn hận cũng không có gan mà hận.
Du Hí vừa nghe Du Dực nói phải đi thì suýt chút nữa mừng đến chảy nước mắt, cái mạng này giữ được rồi, vội vàng nói: "Chú hai đi thong thả... đi thong thả..."
Trong lòng anh ta lại đang suy nghĩ: Má nó chứ, chỉ cần ông ta không đến tìm thì mình sẽ sống tốt hơn bất cứ ai nha!
Du Dực đi ra khỏi phòng vệ sinh, chợt nhớ tới một chuyện liền quay đầu lại nói: "Đúng rồi, cháu có thể đi cáo trạng."
Du Hí khẽ rùng mình, xua tay lia lịa: "Không, không, không, tuyệt đối sẽ không, chú hai... chú hai chỉ tới dạy bảo cháu một chút thôi, dạy cháu làm người như thế nào, cháu làm sao có thể... đi mách lẻo được chứ? Chú yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì ai biết..."
Du Hí cho rằng Du Dực đang uy hiếp mình, không cho phép nói ra chuyện vừa rồi. Anh ta cũng không phải thằng ngu, chuyện vừa rồi sao dám nói với ai, nhỡ đâu lộ ra một chút, chú hai lại chạy tới đem đầu anh ta úp vào bồn cầu thì sao? Lúc đó đi tìm ai mà khóc đây, chẳng ai có thể kè kè suốt ngày bảo vệ anh ta được, huống chi trong nhà họ Du, ai có thể cản được chú Hai chứ?
Thật ra thì Du Dực không hề có ý định uy hiếp, ngay từ đầu, lúc quyết định tới dạy dỗ Du Hí, ông đã không quan tâm hậu quả là gì. Muốn mách ai cũng được, dù sao ông cũng chẳng quan tâm, nhưng không ngờ Du Hí cũng tương đối thức thời.
Ông ta vừa mới nghĩ như vậy thì Du Hí lại muốn ăn đòn, anh ta lắp ba lắp bắp: "Chú... chú... chú hai, chú... với Yến Thanh Ti bắt đầu... từ lúc nào..."
Du Dực lạnh mắt nhìn sang, Du Hí sợ đến nghẹn một hơi, vô tình cắn phải đầu lưỡi mình, đau tới chảy nước mắt.
Du Hí hận không thể tự tát mình một cái, này thì đê tiện, này thì hỏi han, rõ ràng hai người này có một chân, con ả Yến Thanh Ti kia cũng không phải đơn giản, không ngờ cô ta cấu kết được với cả chú hai.
Du Dực từ từ xoay người quay trở lại, bóp miệng Du Hí: "Chú còn nghe thấy cháu nói thêm một chữ nào nữa, sẽ cắt lưỡi ngay lập tức."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.