Du Dực xoay người ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt của Du Hí. Du Hí cảm thấy ánh mắt của chú hai giống như mắt của một con sói, chỉ cần cắn một nhát cũng đủ cắn chết anh ta, toàn thân lại không khống chế được mà phát run.
Du Dực nói: "Người cháu cần xin lỗi không phải là chú, mà là xin lỗi con bé. Nhưng mà con bé cũng không muốn nhìn thấy cháu đâu, chú lại không muốn cháu làm phiền người ta. Du Hí, nhớ cho kĩ, từ nay về sau không được phép làm khó dễ Yến Thanh Ti, cũng không được phép có tâm tư gì, nếu không lần sau đừng mong tỉnh lại được."
Du Hí liên tục gật đầu: "Cháu... cháu biết... tuyệt đối không dám làm phiền Yến Thanh Ti nữa. Sau này cháu nhìn thấy... cháu sẽ trốn... trốn thật xa..."
Du Dực nheo mắt lại, hời hợt nói: "Đừng có hứa hươu hứa vượn với chú, nếu không cái giá cháu phải trả so với bây giờ còn nặng nề hơn gấp bội."
Du Hí lắc đầu như trống bỏi: "Tuyệt đối không, chú hai, cháu cháu... không hứa suông đâu. Nếu cháu không làm được, không cần chú tới xử lý cháu, chính cháu sẽ tự chết trước."
Thà tự mình ăn một hộp thuốc ngủ cũng thoải mái hơn để chú hai hành hạ tới chết.
Du Dực cười châm chọc một tiếng, đứng lên.
Ông đã nhìn thấy tương lai nhà họ Du, đời thứ ba như thế này làm sao dám so sánh cùng các gia tộc khác, không so được Diệp Thiều Quang, càng không sánh được với Nhạc Thính Phong.
Du Dực đứng lên, lạnh lùng nói: "Chú đi đây."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di/881204/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.