Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong lôi ra một chiếc đồng hồ bấm giờ: “Cho nhóc 10 giây, nhóc chọn đi”
Hốc mắt Du Trạm đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống: “Anh anh, em ngủ cùng anh.”
Nhạc Thính Phong xoa đầu bé: “Thế mới ngoạn chứ, kì nghỉ đông này anh luôn ở nhà, nếu nhóc không ngủ được thì phải tìm anh, biết chưa?”
Nhạc Thính Phong muốn dùng thời gian kì nghỉ đông lần này để sửa sang tật xấu của thằng nhãi con suốt ngày thích bám dính làm nũng Thanh Ti này.
Du Trạm rưng rưng hai hàng nước mắt: “Em có thể... có thể đi tìm chị không?”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Không thể!”
Đương nhiên không thể rồi! Cậu từ trường học chạy về nhanh thế này là vì muốn ngắn thằng nhóc này cứ nửa đêm lại chạy đi tim Thanh Ti đó.
Nhạc Thính Phong đỡ Du Trạm để bé nằm xuống: “Nhóc mệt chưa?”
Du Trạm lắc đầu: “Chưa mệt”
“Chưa hả, vậy... anh dạy nhóc tiếng Anh, nào, đọc theo anh.”
Vì thế, Du Trạm cứ vừa đọc tiếng Anh trong lòng Nhạc Thính Phong vừa dần dần nhắm mắt.
Chờ Du Trạm ngủ rồi, Nhạc Thính Phong mới gập cuốn sách tiếng Anh lại. Sau khi nằm xuống, cậu cầm di động đọc mấy tin nhắn mà Lộ Tu Triệt gửi tới suốt cả ngày hôm nay. Nhạc Thính Phong lắc đầu, đêm nay trong trường đã xảy ra chút chuyện, bởi vì tuyết rơi nên mỗi ngày đi học đều rất buồn tẻ, nhàm chán. Sau khi hết giờ tự học muộn, rất nhiều học trò đều chạy tới sân thể dục chơi ném tuyết. Kiểu thả lỏng áp lực học tập kiểu này cũng rất bình thường, nhưng mà... Ai có thể ngờ được rằng cuối cùng lại biến thành kéo bè kéo lũ đánh nhau tung xòe?
Mà nguyên nhân thì sao? Chính là... Lầm Trầm và Lộ Tu Triệt.
Giờ tự học chấm dứt, Lâm Trầm và Lộ Tu Triệt khăng khăng muốn quay về ký túc xá nhưng lại bị đám Mạnh Hoành lôi kéo đến sân thể dục. Hai người bị ba người lôi kéo, đương nhiên là không lay chuyển được nên đành phải đi. Trên sân thể dục có rất nhiều người, cả nam sinh lẫn nữ sinh đều có. Từ lúc trường học thi hành một số biện pháp phòng ngừa yêu sớm nên đám nam sinh nữ sinh bình thường có rất ít cơ hội tiếp xúc, làm quen với nhau. Trận tuyết lớn này có vẻ đã khiến bọn họ tạm thời quên đi kỷ luật của trường học. Lớp bên cạnh có hai nữ sinh, một người thích Lâm Trầm, một người thích Lộ Tu Triệt, hai người này bạo gan nặn bông tuyết, mỗi người ném nam sinh mình thích một quả với hy vọng người ấy có thể quay lại nhìn mình.
Người khác thì đều đang vô cùng náo nhiệt ném tuyết, chỉ có hai người bọn họ là vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, giống như cả hai không có bất cứ liên quan gì đến đám người ở đây. Bị ném một quả bóng tuyết cũng không thèm động đậy, cũng không liếc
mắt nhìn hai cô nữ sinh kia dù chỉ một cái. Chuyện này vốn không phải chuyện gì to tát cả, nhưng là đúng lúc mấy nam sinh thích hai cô bé kia nhìn thấy, bọn họ cảm thấy Lâm Trầm và Lộ Tu Triệt đang thể hiện trước mặt đám con gái. Vì thế mà sinh lòng ghen tị, bọn họ vừa muốn giúp nữ thần trong lòng mình, vừa muốn phát tiết nên không hẹn mà cùng đi công kích hai người Lâm Trầm và Lộ Tu Triệt. Một quả cầu tuyết cầu ném lại thì không sao cả, nhưng nhiều cầu tuyết ném lại như vậy, mà quả nào quả nấy còn to nữa thì kết quả ra sao?
Nhất là Lộ Tu Triệt, cậu luôn luôn rất ghét cảm giác lạnh lẽo khi tuyết bám trên da mặt thì lại càng không thể chịu đựng được cảm giác này. Vì thế Lộ Tu Triệt làm sao còn có thể nhẫn nại được nữa, mắng một tiếng xong xắn tay áo, túm lấy một tên đang ném cậu mà bắt đầu đánh nhau. Lầm Trầm thấy thế cũng không hé răng nửa lời mà giảng thẳng luôn một đấm vào mặt một tên khác. Bọn họ bên này ra tay thì những người khác phòng 511 làm sao còn có thể bàng quan, đương nhiên là cả đám cùng lên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.