Chương trước
Chương sau
Cậu ta là một người tùy tiện, trong lòng không suy nghĩ chu đáo, cảm thấy mọi người ở cùng phòng, cậu ăn của tớ, tớ ăn của cậu đều rất bình thường, chẳng phải việc gì lớn.
Nhưng Lâm Trầm vẫn cương quyết: “Đồ là của Lộ Tu Triệt, trước khi cậu chưa được người ta đồng ý, không thể động tới.”
Tôn Tường Khôn không hề sợ Lâm Trầm, nhưng vì ánh mắt buồn bã của cậu ta có chút lạnh lùng, có chút khiến người khác không thoải mái, Tôn Tường Khôn đã cầm đến tay, lại dứt khoát bỏ xuống: “Rồi rồi rồi, tớ không động tới, đợi bọn họ trở về, tớ sẽ hỏi cậu ấy được chưa? Lâm Trầm, cậu xem cậu kìa, thật là... nói sao nhỉ, thật là tích cực, bọn tớ đều không phải là loại người tính toán, hơn nữa chỉ là đồ ăn vặt, không phải cái khác, nếu là thứ quan trọng khác, tớ nhất định sẽ không tự ý đụng đến.”
Lâm Trầm: “Đối với tớ mà nói thì đều như nhau.”
Chưa có sự đồng ý của người khác, Lâm Trầm sẽ không đụng đến.
Tôn Tường Khôn mỉm cười, lắc đầu: “Ôi, cậu thật là...”
Cậu ta rót một ly nước: “Vậy cậu uống nước của tớ được không, chỉ ăn màn thầu mà không uống nước thì khô khan quá!”
Lâm Trầm đang rất khát, nhưng cậu không có bình nước nóng, cậu đành phải đưa ly của mình qua, “Cảm ơn.”
Tôn Tường Khôn rót cho cậu một ly: “Xem cậu kìa, người gì mà khách sáo quá, không cần phải xa cách với bọn tớ như vậy đâu.”
Lâm Trầm không thích nói chuyện, Tôn Tường Khôn lại không thể im lặng, cậu ta kéo lấy Lâm Trầm nói: “Nói ra thì thành tích của cậu và Nhạc Thính Phong đều cùng một mức, tớ cho rằng sau này đi thi, hai cậu sẽ xếp ở hạng một và hạng hai...”
Lâm Trầm uống ngụm nước nóng: “Không, cậu ấy lợi hại hơn.”
“Cậu nói cậu ấy học giỏi hơn cậu? Nhưng hai người chỉ cách biệt có hai điểm thôi mà.”
Lâm Trầm lắc đầu: “Là cảnh giới.”
Nhạc Thính Phong khiến Lâm Trầm có một cảm giác sâu sắc đó là cậu làm gì cũng vô cùng dễ dàng, vô cùng thoải mái.
Bên này, bốn người đang ngồi trong căn tin, Mạnh Hoành dùng đũa đâm vào cơm trong bát nói: “Tớ không thích ăn sườn chua ngọt, tớ thích ăn chân gà. Căn tin trường chúng ta cũng thật lạ, rõ ràng biết những món này sẽ hết rất nhanh, đáng lẽ phải làm nhiều một chút.”
Căn tin có mấy món nấu khá ngon, bán cũng rất nhanh, đến muộn là sẽ hết ngay. Món mặn ngon chỉ còn lại mỗi sườn chua ngọt, Mạnh Hoành không thích, cảm thấy ăn chẳng có mùi vị gì. Lộ Tu Triệt cũng rất đói nhưng ăn không quen thức ăn ở đây, những món ăn được thì hết cả rồi, cậu ăn qua loa hai đũa cơm rồi nói: “Ngày mai người nhà tớ mang đến một cái nồi cơm điện, chuẩn bị chút thức ăn chúng ta nấu lẩu ăn.”
Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân lập tức lấy lại tinh thần, “Được đó được đó, tớ thật sự không nuốt nổi thức ăn trong căn tin nữa...”
“Nhưng mà làm vậy có được không? Ký túc xá không cho phép tùy tiện đem đồ điện vào.”
Lộ Tu Triệt cơ bản không quan tâm chuyện này: “Có gì đâu, buổi tối tắt đèn rồi chúng ta sẽ lén dùng, cố gắng đừng để cô quản lý ký túc xá biết là được.”
Mạnh Hoành liếm liếm môi: “Huhu, tớ rất muốn ăn vào tối nay.”
Hầu Chí Tân gật đầu điên cuồng: “Tớ cũng vậy, thật muốn ăn ngay bây giờ.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười không nói gì, mì trong bát đã ăn xong, cậu không ăn cơm, chỉ gọi một bát mì sợi, tuy không quá ngon nhưng cũng vừa miệng, cậu cảm thấy ít nhất vẫn ngon hơn mấy món khác.
Ăn xong, Hầu Chí Tân đi mua thức ăn cho Tôn Tường Khôn, đồ ăn mặn đã không còn nhiều nên cậu liền tùy tiện chọn hai món.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.