Tôn Tường Khôn là người có thể chất kém nhất trong phòng, những người khác vẫn còn sức để nói chuyện, cậu ta thì không còn chút sức lực nào. Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng hồi phục chút sức lực, cậu ta nói: “Tớ thật ngưỡng mộ mọi người, các cậu vẫn còn sức để nói chuyện, các vị đại ca, có thể giúp tớ mang một phần cơm tối về không, tớ thật sự... không bước nổi nữa.”
Mạnh Hoành nhìn cậu ta nói: “Tớ cảm thấy người nên luyện tập nhất trong phòng chúng ta chính là cậu.”
Tôn Tường Khôn khua tay đầy khó khăn: “Cái này, sau này... sau này hãy nói, các cậu không biết đâu, trên đường trở về, tớ cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục.”
Có thể cầm cự về đến đây, Tôn Tường Khôn cảm thấy bản thân thật sự đã rất lợi hại rồi. Nếu bảo cậu từ ký túc xá quay trở ra bãi tập, có lẽ cậu ta sẽ nằm dài dưới đất ở giữa đường, không ngồi dậy nổi nữa. Mọi người cười cậu ta một hồi, đợi sức lực hồi phục lại thì chuẩn bị đến căn tin ăn cơm. Ở độ tuổi này đang là lúc cơ thể phát triển, ăn nhiều mà đói cũng nhanh, lại thêm chuyện cả ngày tập luyện nên đói rất sớm, bụng kêu ọt ọt. Cả bọn Nhạc Thính Phong chuẩn bị đến căn tin, Hầu Chí Tân hỏi Tôn Tường Khôn: “Cậu muốn ăn gì?”
“Mang về cho tớ hai cái màn thầu, khoai tây hầm xương, thịt kho. Tớ rất muốn ăn thịt.” Khi Tôn Tường Khôn nói đến thịt, hai mắt liền sáng lên.
Hầu Chí Tân thở dài: “Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880234/chuong-2221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.