Chương trước
Chương sau
Tiểu Ái quay đầu nhìn chồng mình, Du Dực lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, trẻ nhỏ mua đồ thì cũng rất bình thường, quan trọng là... có mua cho anh không?
Du Dực không nhịn được hỏi: “Thanh Ti, con mua quà cho những ai thế?”
Thanh Ti nhăn mặt nhìn Du Dực: “Yên tâm đi ba, sao có thể thiếu phần của ba chứ.”
Cô bé lại lấy trong thùng ra một đôi giày da: “Ba, cái này cho ba, làm bằng da cá sấu đấy!”
Du Dực nhìn thấy đôi giày đen da cá sấu, bóng loáng dưới ánh đèn, tâm trạng phút chốc vô cùng dễ chịu, lập tức ném dép lê mang vào thử ngay. Giày có vẻ hơi rộng, nhưng mà Du Dực không để tâm chuyện đó, đây là đôi giày đầu tiên con gái mua tặng, anh rất vui.
Nửa đêm, cả nhà lấy quà ra hết, đồ chơi mua cho Tiểu Trạm, còn có quần áo trẻ con, khăn choàng, trang sức mua cho lão thái thái, rượu ngoại cho lão gia, còn có quà mua cho Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan, quà cho cả nhà gói gọn trong sáu cái thùng lớn.
Đến lúc mọi người đều cảm thấy buồn ngủ mới lên phòng nghỉ ngơi.
“Mẹ ơi, phòng khách bừa bộn thế này thì phải làm sao?”
Tiểu Ái xoa gương mặt nhỏ của Thanh Ti: “Không sao, cứ để ở đây đi, ngủ dậy rồi mai sẽ dọn dẹp, dù sao ngày mai cũng rảnh rỗi, mau đi ngủ đi, ngày mai mẹ làm sủi cảo cho con ăn.”
Hơn 1 giờ sáng, đèn trong nhà Du gia mới tắt hoàn toàn.
Trời sáng, lão gia và lão thái thái dậy rất sớm, vừa ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy phòng khách dưới nhà vừa bộn, hai người giật cả mình, còn nghĩ rằng có trộm. Sau đó nhìn lại thì thấy không đúng, trong số đó sao lại có vali nhìn rất giống vali của Thanh Ti và Thính Phong mang theo lúc đi? Lại nhìn kỹ thì thấy dưới đất toàn là gói đồ bị tháo ra, trên sofa thì là quần áo, còn có rất nhiều thứ khác. Trong lòng ông bà vui mừng, có lẽ Thanh Ti và Thính Phong đã trở về.
Hơn 7 giờ sáng, Tiểu Ái vô cùng buồn ngủ, định thức dậy làm đồ ăn sáng thì Du Dực giữ lại.
“Em cứ ngủ đi, hôm nay không cần nấu đồ ăn sáng, anh đi mua.”
Tiểu Ái nghe thấy liền yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp: “Ừ... mua về rồi thì gọi em.”
Du Dực cúi đầu hôn lên mặt cô một cái rồi thức dậy đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Khi xuống thì anh nhìn thấy hai ông bà đang thu dọn phòng khách, đột nhiên cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, tối qua bọn họ làm cho phòng khách bừa bộn thế này, kết quả lại để ông bà thu dọn.
“Ba mẹ, hai người nghỉ ngơi đi, cứ để con, để con...”
Lão thái thái mỉm cười nói: “Cũng chẳng có việc gì nặng, ba mẹ có thể làm được, tối qua hai đứa nhỏ trở về lúc nào thế?”
“Rất muộn, khoảng hơn 11 giờ.” Du Dực ngồi xổm xuống, thu dọn hết giấy gói trên mặt đất.
Lão gia hỏi: “Sao trở về sớm như vậy, không phải nói sẽ đi hết kì nghỉ hè này sao?”
“Thanh Ti nói bên ngoài không còn gì mới mẻ nữa, lại thấy ở nhà vẫn là tốt nhất nên trở về.”
Lão thái thái mỉm cười nói: “Đúng rồi, bất luận đi bao xa, nhà vẫn là chỗ ấm áp yên bình nhất.”
“Mẹ nói đúng, đi xa đến đâu thì cũng phải về nhà.”
Phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, Du Dực mới ra ngoài mua đồ ăn sáng.
***
Tuy Thanh Ti và Nhạc Thính Phong chỉ ra ngoài chơi một tháng hơn nhưng cũng đã qua một nửa thời gian nghỉ hè. Có lẽ một tháng ở bên ngoài chơi điên cuồng quá nên thời gian còn lại Thanh Ti ủ rũ đi rất nhiều, lại thêm bên ngoài nóng nực nên thường ngày nếu không có chuyện gì quá quan trọng thì đều không ra ngoài, cả ngày chỉ ở nhà với Nhạc Thính Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.