Thật ra không chỉ có Tiểu Ái, mọi người trong nhà, đến cả Tiểu Trạm không tìm thấy chị cũng la ầm ĩ mấy lần. Lão gia và lão thái thái cũng không có tinh thần ra ngoài tập thể dục hay đánh mạt chược.
Tiểu Ái nhìn thấy con gái trở về, cảm thấy tinh thần đã được vực dậy, tâm trạng cũng thoải mái, nếu không cô sẽ lo lắng Thanh Ti ở bên ngoài ăn có ngon không, ngủ có quen giường không, lỡ gặp phải người xấu thì làm thế nào? Có lúc nửa đêm đang ngủ lại mở mắt ra, lay Du Dực thức dậy hỏi một câu, “Còn bao lâu nữa con gái mới trở về?”
Sau đó thì hai vợ chồng cùng mất ngủ. Cứ như thế trải qua một tháng, hai người đều gầy đi. Bây giờ nhìn thấy con gái, Tiểu Ái cảm thấy tinh thần phấn chấn, vốn dĩ có chút buồn ngủ nhưng bây giờ thì không còn nữa: “Mẹ không buồn ngủ, để ba con đi ngủ trước đi, ngày mai ba còn phải đi làm. Mà hai đứa mua đồ gì thế, lúc đi mỗi đứa chỉ mang mỗi một cái vali, sao lúc về lại... nhiều thế này?”
Du Dực vừa nghe cô bảo anh đi ngủ, vội nói: “Anh cũng không buồn ngủ, tinh thần của anh rất tốt.”
Thanh Ti mỉm cười nói: “Bọn con mua quà cho mọi người, vì đi rất nhiều chỗ nên mua hơi nhiều đồ, không nhét vào đủ nên mua thêm mấy cái thùng.”
Cô bé chạy đến cái thùng to nhất, dùng sức mở ra, lấy ra một cái áo khoác: “Mẹ ơi, cái này là áo khoác con mua tặng mẹ, mẹ mặc thử con xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880214/chuong-2201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.