Cảm thấy Nhạc Thính Phong là một người đáng tin tưởng, so với ba mình thì Lộ Tu Triệt lại cảm thấy đáng tin hơn.
Đương nhiên, không phải cậu cảm thấy Nhạc Thính Phong là ba mình, chỉ cảm thấy, Nhạc Thính Phong hiện giờ thật sự… thật sự rất giống.
“Cậu… cậu, Thính Phong, thật sự đáng sợ vậy sao?”
Lúc nãy Nhạc Thính Phong đã nói những điều không nên nói, đó đều là cơ mật, nhưng Lộ Tu Triệt từ đầu đến cuối đều không từ bỏ ý định, Nhạc Thính Phong thấy nói cho cậu ta biết một chút cũng tốt.
“Lúc đó tôi tới muộn, không đuổi kịp đội, bọn họ bỏ tôi ở lại đó, để tôi một mình đi tìm họ. Trong đêm đầu tiên, tôi suýt chút nữa bị chết cóng…”
“Cậu… cậu lợi hại như vậy mà suýt… vậy tôi…”
Lộ Tu Triệt không dám nghĩ tới, nếu bản thân mình đi thì sẽ thế nào, cậu tin Nhạc Thính Phong không lừa cậu, chính vì như vậy, cậu càng cảm thấy đáng sợ.
Trời ơi, đó không phải là trại huấn luyện, đó là địa ngục!
Nhạc Thính Phong cảm thấy có chút mệt mỏi dựa vào ghế, hạ kính xe xuống cho không khí bên ngoài thổi vào, “Vì thế trước đó tôi mới nói tôi không nắm chắc, chỗ đó không phải là nơi nói rút lui thì có thể rút lui, sau khi cậu vào đó, không ai quan tâm gia thế của cậu thế nào, nhà cậu có bao nhiêu tiền, thậm chí đến tên cậu họ cũng không muốn biết.”
Lộ Tu Triệt xoa xoa mũi: “Nếu là như vậy, tôi thật sự phải suy nghĩ kĩ.”
Lộ Tu Triệt biết bản thân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880207/chuong-2194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.