Chương trước
Chương sau
Có lẽ đây là kỳ nghỉ hè hoàn chỉnh sau cùng mà cậu có thể ở bên cạnh Thanh Ti trong thời gian còn đi học.
Bất luận là đi trại huấn luyện hay là đi nơi nào khác thì sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, nhưng một kỳ nghỉ hè hoàn chỉnh, nếu cứ thế trôi qua thì sẽ không tìm lại được.
Cậu và Thanh Ti đều sẽ từ từ trưởng thành, thời gian còn trẻ càng ngày càng ít, Nhạc Thính Phong không muốn sau này nghĩ lại, sẽ phát hiện bản thân đã không ở bên cạnh Thanh Ti thật nhiều.
Lộ Tu Triệt có chút thất vọng thở dài: “Sao lại không được? Học kỳ này tôi đã vô cùng nỗ lực luyện tập thân thể, cậu xem hiện giờ đã cường tráng hơn nhiều rồi.”
“Đúng rồi, không cần phải đi đến đó, cậu cũng trở nên rất lợi hại.”
“Nhưng ở nhà và đi đến đó không hề giống nhau. Thính Phong, nếu lần sau cậu đi, tuyệt đối phải kéo theo tôi, xin cậu đó, tôi thật sự có thể chịu khổ.”
Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta mong chờ như vậy, trong ánh mắt dường như nghĩ rằng nơi đó cũng vui vẻ như trại hè gì đó, cậu không kìm được mà nghĩ cậu ta thật ngây thơ.
Suy nghĩ, Nhạc Thính Phong nói: “Không cho ăn không cho uống, bỏ mặc trên núi tuyết rộng lớn, âm mười mấy độ, cậu có thể chịu được không?”
Lộ Tu Triệt vừa nghe liền thấy kinh ngạc: “Cái gì? Đã đi lên núi tuyết lại còn không cho đồ uống, lạnh như vậy thì làm sao mà chịu được?”
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Ra khỏi núi tuyết là luyện tập theo kiểu địa ngục, mỗi ngày 20 cây số và các cuộc huấn luyện giới hạn thể lực. Không có thời gian nghỉ ngơi, không có thời gian ngủ, ăn cơm chưa chắc đã ăn no, cậu xác định cậu làm được không?”
Lộ Tu Triệt nuốt nước bọt: “Không phải chứ, cậu… đang hù dọa tôi phải không, cơm cũng không cho ăn, keo kiệt quá rồi…”
Nhạc Thính Phong nói tiếp: “Sau cùng là một khu rừng nguyên thủy không bóng người, cậu có thể sẽ gặp phải phần tử tội phạm vô cùng hung ác, còn có thể giẫm phải hố mìn, không ai có thể bảo đảm cậu sẽ sống sót trở ra, cậu dám không?”
Lộ Tu Triệt dùng sức nuốt nước bọt, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng Nhạc Thính Phong nói.
Trời mùa đông, âm mười mấy độ, không cho nước uống, không quan tâm, bị vứt trên núi tuyết bao la hoang vắng, làm sao có thể sống sót? Mỗi ngày 20 cây số, còn phải duy trì luyện tập thể lực cường độ cao, ăn không no, thật sự quá hung tàn rồi. Sau cùng lại còn gặp phải phần tử tội phạm, còn có thể giẫm phải hố mìn. OMG! Thật sự không dám tưởng tượng.
Lộ Tu Triệt càng nghĩ càng cảm thấy sợ, mùa đông cậu sợ lạnh, thủ đô vừa giảm nhiệt độ xuống dưới 10 độ thì cậu đã cảm thấy không ổn rồi, nếu đổi thành âm mười mấy độ sẽ rất đáng sợ!
Lộ Tu Triệt một hồi sau mới dịu xuống, hỏi: “Thính Phong, những chuyện đó… đều là thật sao?”
Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta: “Cậu thấy sao?”
“Vậy cậu… vậy cậu… đều đã trải qua rồi…” Lộ Tu Triệt nói xong thì nghĩ đến Nhạc Thính Phong lúc mới khai giảng, trên tay toàn vết thương, mặt lại còn gầy và đen, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Rõ ràng là đã trải qua rất nhiều khó khăn mà người ta không tưởng tượng được. Trong suốt học kỳ này, Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong so với lúc trước dường như đã trưởng thành hơn cậu ta rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.