Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong toàn thân ướt đẫm, nhưng dường như cũng cao hơn rất nhiều. Những ngày này bên ngoài rất lạnh, dù sao mùa đông cũng chưa đi qua, nước mưa lạnh buốt thấm vào áo bông dày, Nhạc Thính Phong chỉ đứng trong phòng một chút, dưới chân đã đọng một vũng nước.
Nhạc Thính Phong định xoa đầu Thanh Ti, nhưng nhìn thấy trên tay mình toàn là nước mưa lạnh lẽo nên thả tay xuống.
Cậu mỉm cười nói: “Đúng vậy, anh trở về rồi.”
Cuối cùng cũng trở về rồi, trong lòng Nhạc Thính Phong lúc này thoải mái hơn bao giờ hết.
Cậu là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành, yêu cầu duy nhất chính là cậu muốn trở về nhà ngay lập tức, không thể trì hoãn thêm bất kì giây phút nào.
Lúc về đến nhà trời vẫn chưa sáng, lại còn mưa, Nhạc Thính Phong không muốn vì mình trở về mà làm cả nhà thức giấc nên không vào cửa chính, sau khi đi vào từ cửa sau, cậu liền trèo lên gõ cửa sổ phòng Thanh Ti. Thanh Ti là người Nhạc Thính Phong nhớ nhất, cậu vội vã trở về như vậy là muốn gặp tiểu nha đầu này ngay lập tức.
Thanh Ti cảm thấy bản thân vẫn còn chút mơ màng, người đứng trước mặt, cô bé vẫn không dám tin, lại hỏi lần nữa: “Anh, thật sự là anh sao?”
Nhạc Thính Phong ngồi xổm xuống, nhìn Thanh Ti rồi mỉm cười nói: “Nào, em có muốn sờ thử không.”
Thanh Ti giơ tay sờ vào mặt Nhạc Thính Phong, trên mặt cậu toàn là nước mưa lạnh cóng, đầu ngón Thanh Ti lạnh run lên. Nhưng cảm giác lạnh lẽo đó khiến Thanh Ti triệt để tỉnh táo để tin rằng người đứng trước mặt chính là người mà cô bé mong nhớ cả tháng nay. Thanh Ti reo hò một tiếng, lập tức sà vào lòng Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong không ngờ rằng cô bé sẽ đột nhiên sà vào, cậu ngồi xổm, cơ thể không hề vững vàng, theo quán tính cả người không khống chế được mà ngã về sau. Nhạc Thính Phong vội ôm chặt Thanh Ti để cô bé ngã trên người mình.
Thanh Ti ôm chặt cổ Nhạc Thính Phong: “Woa, anh giỏi quá, cuối cùng anh cũng về rồi, thật sự là anh. Sao bây giờ anh mới trở về? Em đã xem hết thư của anh, tối nay trước khi đi ngủ em còn nghĩ, nếu anh còn không trở về em sẽ thật sự giận anh luôn.”
Nhạc Thính Phong ôm chặt Thanh Ti, mỉm cười nói: “Anh nghe được lời em nói nên mới nhanh chóng trở về, sẽ không để tiểu công chúa của nhà ta giận đâu.”
Cậu biết Thanh Ti nhất định là đợi rất sốt ruột, nếu còn không về nha đầu này nhất định sẽ khóc đỏ cả mũi.
“Em… ách xì…” Thanh Ti có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại hắt xì một tiếng vang dội.
Nhạc Thính Phong lúc này mới nhớ lại là bản thân đã ướt đẫm, toàn thân đều lạnh cóng, cậu vội đẩy Thanh Ti ra.
“Thanh Ti mau buông anh ra, quần áo trên người anh ướt hết rồi, bên ngoài rất lạnh, em đừng để bị cảm.”
Mưa lúc này còn lạnh hơn tuyết mùa đông rất nhiều.
Thanh Ti nắm chặt tay Nhạc Thính Phong, mặt đầy lo lắng: “Anh có lạnh không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.