Chương trước
Chương sau
Du Dực ôm vợ con nhưng cũng không nói rõ gì với Tiểu Ái. Tiểu Ái kỳ quái, Du Dực giấu bọn họ chuyện gì vậy?
Chờ Du Dực rời đi, Tiểu Ái vội hỏi Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, chú Du nói gì với cháu phải không?”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Không có gì, khi nào cháu cân nhắc kĩ thì sẽ nói với dì và ông bà nội.”
Tiểu Ái có chút sốt ruột, sao thằng bé này cũng không nói vậy!
Nhạc Thính Phong suy nghĩ cả một ngày, sáng hôm sau trên đường rèn luyện cùng Du Dực về nhà, cậu mới nói: “Chú Du, cháu đồng ý, cháu đi.”
Du Dực tươi cười: “Cháu xác định là hiểu rõ rồi chứ, mọi chuyện sẽ rất gian khổ đó.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Không sao, cháu muốn xem xem có bao nhiêu gian khổ.”
Du Dực vỗ bả vai Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử, được lắm, cháu đã không làm cho chú thất vọng. Nếu cháu thật sự không đi, về sau chú cũng không muốn gặp cháu.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong co rút một chút: “Đây mới là lời thật lòng của chú đúng không, cái gì mà đồng ý hay không đồng ý là do cháu chứ hả?”
Nói dễ nghe là tôn trọng ý của cậu nhưng thực tế là nếu cậu thực sự dám không đi, thì cứ chờ nhận giáo huấn đi.
Du Dực cười ha ha: “Chú là trưởng bối đàng hoàng, cháu cứ yên tâm, chú sẽ an bài tốt cho cháu.”
Nhạc Thính Phong xoay người xem thường: “Bên phía Thanh Ti, chú có muốn nói gì không.”
“Yên tâm, con gái chú cũng không phải loại tiểu cô nương thích khóc thích nháo đâu.”
Nhưng mà, chỉ nửa giờ sau, Du Dực đã bị làm cho mất mặt.
Thanh Ti ôm Nhạc Thính Phong khóc dữ dội: “Em không muốn anh đi, anh không thể đi được... Anh mà đi thì em cũng đi...”
Du Dực vội nói: “Con là con gái, con không thể đi được, sẽ vất vả lắm.”
Hai mắt Thanh Ti đỏ rực, lông mi còn vương nước mắt, cả người đều dựa vào người Nhạc Thính Phong, cánh tay ôm chặt cổ cậu, chóp mũi hồng hồng, khóc thút thít: “Rất vất vả sao? Vậy thì anh càng không thể đi.”
Nhạc Thính Phong thấy Thanh Ti khóc thì thế thì lòng đã sớm mềm nhũn luôn rồi, vài lần còn suýt nữa nói là ừ anh không đi.
Cậu vỗ vỗ lưng Thanh Ti: “Anh là con trai, khác em mà, anh đã lớn rồi, hơn nữa, anh họ cũng đi mà.”
“Nhưng mà anh họ đã rất lớn rồi, anh vẫn còn nhỏ mà.” Thanh Ti lắc đầu, ghé vào trong ngực Nhạc Thính Phong khóc lóc.
Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy không biết nên nói như thế nào cho phải, Tô Trạm lớn ra sao chứ? Hơn nữa cậu cũng không còn nhỏ?
Du Dực nói với con gái: “Chỉ là đi tham gia học kì quân vào mùa đông thôi mà. Con gái yên tâm, chờ đến khai giảng Thính Phong sẽ trở lại.”
Du Dực cảm thấy Nhạc Thính Phong là một đứa bé rất có tiền đồ, nếu không tìm một vài thầy giáo tốt huấn luyện cho cậu bé thì thật đáng tiếc, mỗi ngày tự rèn luyện kiểu kia, cùng lắm chỉ có thể nâng cao thể lực. Còn nếu muốn phòng thân, có thể bảo hộ chính mình, bảo hộ người nhà, thì cần phải huấn luyện quyền cước cho tốt.
Thanh Ti nhăn cái mũi: “Vậy lễ mừng năm mới thì sao? Vào dịp tết, anh Thính Phong có được về nhà không ba?”
Du Dực không biết nên nói như thế nào cho phải. Lễ mừng năm mới nhất định là không thể về rồi, nhưng anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cái này... có thể, lễ mừng năm mới có thể trở về, có thể cùng ăn cơm tất niên với chúng ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.