Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong im lặng.
Được rồi, cậu nói không lại được Thanh Ti. Đôi khi cậu không có cách nào có thể nhảy sóng cùng chiều suy nghĩ của cô bé được. Xem ra muốn nói cho cô bé biết chuyện nam nữ khác biệt vẫn phải chờ thêm một thời gian rồi.
Nhạc Thính Phong thở dài, xoa đầu Thanh Ti: “Được rồi, anh ngồi một lúc nữa, em mau đi ngủ được không? Còn nữa, về sau, đừng cho con trai nào khác ngoài người nhà của chúng ta vào phòng của em, về sau nếu có ai đó ngủ lại nhà mình thì em cũng không cần phải tiếp xúc nhiều với người đó, biết chưa?”
“Vâng, em biết rồi, em đâu có ngốc như thế.” Thanh Ti gật đầu, tỏ vẻ mình không phải mấy cô bé con vô tâm vô phế kiểu đó.
Nhạc Thính Phong thở dài, thế này mà còn không phải là tiểu cô nương vô tâm vô phế hay sao? Thôi quên đi, giờ nói không được, thôi thì chờ cô bé lớn hơn một chút rồi nói sau. Hai năm này, cậu phải trông coi cho kỹ, không thể để cô bé bị người ta bắt mất được.
Nhạc Thính Phong vỗ vỗ Thanh Ti: “Được rồi, Thanh Ti nhà chúng ta là thông minh nhất. Em mau ngủ đi, anh chờ em ngủ rồi mới đi.”
Thanh Ti giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Anh, thơm một cái, hôn chúc ngủ ngon em đi.”
Nhạc Thính Phong thấy bộ dạng khờ dại của cô bé, nhịn không được mà nở nụ cười, sự ngây thơ trong ánh mắt của cô bé đương nhiên là khiến cho người ta rất muốn che chở rồi.
Nhạc Thính Phong cúi đầu, nhẹ nhàng thơm lên hai má Thanh Ti: “Ngủ ngon.”
Lúc này Thanh Ti mới nhắm mắt lại, khóe môi vẫn mỉm cười ngọt ngào. Nhạc Thính Phong đắp chăn kỹ hơn cho cô bé, đợi khoảng 20 phút, hô hấp của cô bé dần dần đều lại, chìm vào giấc ngủ say.
Nhạc Thính Phong mỉm cười, thôi thì cứ để cô bé này tiếp tục ngây thơ thế này đi.
Cậu đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
...
Những ngày không phải đi học, Thanh Ti dậy muộn hơn bình thường rất nhiều nhưng Nhạc Thính Phong thì vẫn giống như trước đây, sáng nào cũng chạy bộ rèn luyện, trừ khi trời mưa hoặc tuyết rơi rất lớn, còn lại cậu chưa từng gián đoạn hoạt động này.
Hạ lão gia từng lén nói chuyện với Du Dực, thằng bé này trời sinh là thiên tài, tương lai chắc chắn sẽ vô cùng tài giỏi. Trên đời này, những đứa nhỏ trời phú thông minh thì không hiếm thấy, nhưng những đứa trẻ có nghị lực kiểu này thì rất ít. Chuyện mà nhiều người lớn cũng không làm được mà Nhạc Thính Phong lại có thể ngày ngày kiên trì, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng có thể thấy được thằng bé sẽ tiến xa, khó đứa nhỏ bình thường nào có thể sánh được. Lúc này thằng bé vẫn là học sinh, khoảng cách giữa nó và những đứa học sinh khác cũng không quá lớn. Chờ tương lai khi nó tốt nghiệp, bước vào xã hội, đến lúc đó, nó sẽ bỏ xa những đứa bạn cùng tuổi của mình. Điều này Du Dực cũng đồng tình với Hạ lão gia, quả thật điểm này thì Nhạc Thính Phong không tệ.
Du Dực nhìn Nhạc Thính Phong, trong lòng cũng có một suy nghĩ riêng, anh không nói với ai mà chỉ tự mình cân nhắc. Anh chọn ngày hôm nay lúc cậu bé luyện tập vào sáng sớm mà nói chuyện với Nhạc Thính Phong về chuyện này, để cậu bé tự hiểu rõ.
Mọi người trong nhà không biết hai người ở bên ngoài nói chuyện riêng thế nào, chỉ biết sau khi bọn họ vào nhà, sắc mặt Nhạc Thính Phong có chút suy tư.
Ăn sáng xong, Du Dực đi làm, trước khi đi còn nói với Nhạc Thính Phong một câu: “Cháu cứ suy nghĩ kĩ đi, nghĩ xong rồi thì nói với chú.”
Mọi người trong nhà đều cảm thấy kinh ngạc.
Tiểu Ái hỏi Du Dực: “Anh bảo Thính Phong nghĩ gì vậy?”
Du Dực cười cười: “Không có gì, anh chỉ ra một đề bài cho thằng bé thôi. Anh đi làm đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.