Nếu như bọn họ đều đi theo, ông bà thông gia bên kia cho dù có tốt tính đến đâu cũng sẽ không thể nhẫn nại nổi. Bà Vương lập tức hoang mang lo sợ, “Vậy phải làm sao bây giờ đây? Mẹ thật sự là quá hồ đồ mà. Lúc ấy cậu con chỉ nói ngọt hai câu, mẹ nghĩ dù sao cậu con cũng là em ruột của mẹ nên mẹ liền... Đầu óc mẹ bị làm sao vậy?”
Bà Vương tức giận đế nỗi tự đánh vào đầu mình.
Vương Lỗi vội giữ chặt tay bà: “Mẹ, mẹ đừng vội... Nếu thật sự không được, hay là chúng ta... chúng ta không đi nữa, nói là trong nhà xảy ra chuyện, chúng ta không đi. Cùng lắm là Tiểu Thu sẽ tiếc nuối, khổ sở một chút, nhưng hôn lễ sẽ không xảy ra sự cố gì.”
“Đúng, đúng... Chúng ta không đi, không ai đi hết, cùng lắm thì về sau tìm lúc khác thì lại đi một chuyến tới thủ đô, đến đó mẹ sẽ tự mình giải thích với ông bà thông gia, đem sự tình giải thích rõ ràng.”
Bà Vương càng nghĩ càng cảm thấy con trai mình nói rất đúng, không đi thì cùng lắm là nhà trai bên kia sẽ thấy nhà gái bên này không chịu tới, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của con gái bà.
Vương Đông Tuyết thấy mẹ cô cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, lúc này mới thở phào. Cô nói: “Mẹ và anh đừng hoảng hốt, từ giờ đến lúc đó vẫn còn vài tiếng nữa. Bây giờ chúng mau chóng thu thập đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi, đừng để nhà cậu tìm được chúng ta, khi đến ga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880080/chuong-2067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.