Chương trước
Chương sau
“Phụt”, cô giáo Tôn không nhịn được mà bật cười.
“Cháu gái của bà Lý chính là người mà mười ngón tay không bao giờ dính nước. Người muốn theo nghiệp vũ đạo như cô ấy, người bình thường như chúng ta không thể với tới được đâu.”
Ba mẹ Trần Phong liếc nhìn nhau, trong lòng đã khá chắc chắn.
Vương Thu Vũ bưng đồ ăn ra: “Để mọi người phải đợi lâu rồi. Hai bác nhất định là rất đói bụng rồi, cháu cũng không dám làm món gì phức tạp, hai bác ăn mấy món này trước nhé, nếu không đủ thì cháu sẽ đi làm thêm.”
“Đủ rồi đủ rồi, cháu gái à, thật sự là phiền cháu quá, cháu mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Vương Thu Vũ cười nói: “Có gì phiền đâu ạ, trước đây cô giáo Tôn đã rất chiếu cố cho cháu ạ.”
Ba mẹ Trần Phong nói vài lời khách sao rồi hỏi: “Cháu và cô giáo Tôn làm sao quen biết nhau vậy?”
“Cháu... Trước đây cháu gặp phải chút phiền toái, sau đó nhờ anh Trần Phong hỗ trợ, cho cháu thuê phòng này là nhà cũ anh ấy, còn giúp cháu tìm cô giáo Tôn, để cháu và cô ấy làm bạn cùng nhau.” Vương Thu Vũ nói đơn giản.
Mẹ Trần còn cố ý hỏi lại: “Trần Phong là..?”
Vương Thu Vũ đỏ mặt: “Anh ấy là... là bạn trai của cháu.”
“À, đúng rồi, Tiểu Vương à, tôi vẫn chưa hỏi sao cô và Trần Phong lại quen biết nhau vậy?”
Vương Thu Vũ ngượng ngùng. Sao cô giáo Tôn vẫn hỏi chuyện này chứ? Cô đỏ mặt nói: “Thì... Chuyện là, cháu có một học trò, con bé là một cô bé đặc biệt tốt bụng. Mỗi lần tan học, cô bé đều ngồi trong phòng học để chờ anh trai mình, cháu liền dẫn cô bé ra cổng trường để chờ người nhà. Có một lần Trần Phong đến đón cô bé và anh trai, cô bé ấy lo lắng cháu gặp chuyện không may nên mới nhờ Trần Phong đưa cháu về nhà, sau đó... bọn cháu quen nhau...”
Ba mẹ Trần Phong kinh ngạc, Trần Phong đi đón ai nhỉ? Không lẽ là...
Ngoại trừ cô bé Thanh Ti con gái nhà Du Dực, bọn họ thật sự không nghĩ ra ai khác cả.
Vương Thu Vũ này lại là giáo viên của Thanh Ti, khó trách...
Ba mẹ Trần Phong vô cùng tin tưởng Du Dực, vậy thì không phải nói gì nữa. Có thể làm cô giáo của con gái nhà họ Du, nhân phẩm nhất định sẽ không tồi, nếu nhân phẩm mà kém thì Thanh Ti chắc chắn cũng sẽ không chủ động chờ Trần Phong đưa người về.
Cô giáo Tôn tủm tỉm cười: “Cô bé con kia quả thật là bà mai nhỏ của hai người rồi còn gì.”
Da mặt của Vương Thu Vũ rất mỏng: “Tên cô bé là Thanh Ti. Cô bé đã... giúp cháu rất nhiều chuyện. Nếu không nhờ cô bé, cháu... cháu cũng không có cách nào có thể ở bên Trần Phong thế này được.”
Ba mẹ Trần Phong nghe vậy thì hoàn toàn không còn gì băn khoăn nữa cả. Xem ra quan hệ giữa Vương Thu Vũ và Thanh Ti không tệ chút nào. Vậy là nhà họ Du lại giúp cho bọn họ một đại ân nữa rồi.
Ba của Trần Phong ăn một miếng đồ ăn do Vương Thu Vũ làm thì liên tục gật đầu, đồ ăn này làm không tệ chút nào. Lần này con trai họ tìm được cô gái thật tốt.
Bà Lý hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hừ, đúng là loại con gái ngoại tỉnh đến có khác, da mặt đúng là dày thật đấy. Còn chưa kết hôn mà đã đến ở nhà bạn trai rồi, buổi tối còn lôi kéo không cho đàn ông đi. Nếu tôi mà là ba mẹ cô ta, biết cô ta làm ra cái chuyện mất mặt xấu hổ thế này thì tôi không thể không đánh chết cô ta rồi...”
Lời này của bà Lý, đừng nói Vương Thu Vũ, ngay cả ba mẹ Trần Phong cũng nổi giận.
“Bà Lý, lời này của bà quá đáng quá rồi đấy. Thời buổi nào rồi, ở cùng nhau thì làm sao? Huống hồ Vương Thu Vũ đến đây ở một mình, Trần Phong cũng không ở đây. Còn nữa, nhà họ Trần còn chưa nói câu gì, sao bà cứ cố chấp xen vào thế hả? Tôi thấy Vương Thu Vũ rất tốt, Trần Phong thích cô ấy cũng là chuyện bình thường.”
Ba Trần Phong cũng nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, người nhà họ Trần cũng chưa nói gì đâu, bà quản quá nhiều chuyện rồi đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.