Trần Phong cố gắng chuyển sự chú ý sang chuyện khác, anh mở cái hộp giữ nhiệt trong tay ra, nói: “Cái này… đây là chút đồ ăn anh mang từ đơn vị về, em nếm thử xem.”
Lúc nãy gọi điện cho cô, thấy cô ngập ngừng, anh đoán rằng cô chưa ăn tối. Vì thế anh vội vàng nhờ người làm chút đồ ăn mang tới đây. Anh sợ cô không ăn, sẽ ngất xỉu như lần trước.
Vương Thu Vũ kinh ngạc nhìn Trần Phong. Anh ấy… còn mang cả cơm tới cho cô ư, chẳng lẽ anh ấy đã biết?
Vương Thu Vũ hơi khẩn trương, bàn tay nhéo chặt góc áo, thử thăm dò: “Anh Trần Phong… anh tới đưa cơm cho em ư? Em ăn rồi mà!”
Kết quả, vừa mới nói xong thì cái bụng cực kỳ phối hợp kêu lên ùng ục. Mặt Vương Thu Vũ lập tức đỏ bừng, chỉ hận không có một cái khe để chui xuống đất, thật mất mặt.
Trần Phong cười: “Em mau qua ăn đi, anh nghe qua điện thoại là biết em đang nói dối rồi, vốn dĩ em không biết nói dối mà. Đồ ăn chỗ anh không tệ đâu, em nếm thử đi.”
Vương Thu Vũ nhăn nhó, căn bản không có mặt mũi nào nhìn Trần Phong cả.
“Anh Trần Phong, anh bận như thế còn mang cơm tới cho em, em… có phải em lại làm phiền anh rồi không?”
Trần Phong đưa đũa cho Vương Thu Vũ: “Em đừng nói thế, có gì phiền toái đâu chứ? Công việc của anh thỉnh thoảng cũng bận nhưng giờ cũng xong rồi. Dù sao cũng chẳng còn việc gì nữa nên mới đem đồ tới cho em thôi.”
Vương Thu Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879972/chuong-1959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.