Chương trước
Chương sau
Vương Thu Vũ tưởng rằng Trần Phong gặp phải chuyện gì đó nên chưa rời đi được.
Nhưng mà chờ thêm một lúc, cô tới bên cửa sổ nhìn thì thấy xe anh vẫn ở đó, có vẻ như không có ý sẽ rời đi.
Anh ấy đang đợi ai? Hay đang chờ làm chuyện gì chăng?
Cô do dự hồi lâu, không biết có nên xuống bảo anh có thể lên nhà ngồi một chút. Tuy rằng nhiệt độ ban đêm không quá thấp nhưng dù sao ngồi ở trong xe quá lâu cũng không thể thoải mái được
Cô đã đi tới cửa rồi nhưng lại dừng bước. Hay là… thôi đừng đi thì hơn. Cô cảm thấy mình là con gái mà mời một người đàn ông vào nhà thì e rằng sẽ bị người khác coi cô là người không đứng đắn. Cô cũng sợ Trần Phong hiểu lầm, nghĩ cô là người không thành thật. Cô hi vọng trong lòng Trần Phong, cô luôn là người tự trọng.
Vương Thu Vũ quyết định không ra ngoài nữa.
Có lẽ chờ thêm chút nữa rồi anh ấy sẽ đi thì sao?
Nhìn thấy túi trái cây Trần Phong để trên bàn, cô bật cười. Anh ấy quả thực là một người rất chu đáo, tốt bụng.
Sau khi tắm xong, Vương Thu Vũ vừa lau tóc vừa tới bên cửa sổ ngó xuống. Xe của anh vẫn ở bên dưới. Cô cắn môi. Sao… vẫn chưa đi chứ?
Sau đó, cô cầm một quyển sách ngồi trên giường đọc. Có lẽ vì hôm nay khá mệt mỏi nên cô nhanh chóng ngáp dài, quyển sách trượt từ trên tay xuống. Thân hình cô nghiêng đi, quyển sách rơi xuống đất phát ra âm thanh đánh thức cô dậy.
Cô mơ màng dụi mắt, tiện tay tắt điện. Sau khi nằm xuống được mấy phút lại bật lên. Nhìn đồng hồ thì đã hơn 11 giờ, suýt chút nữa cô quên mất Trần Phong. Nếu giờ này mà anh ấy còn chưa đi thì cô sẽ xuống gọi anh ấy lên nghỉ ngơi, dù sao đây cũng là nhà của người ta cơ mà.
Vương Thu Vũ đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thì thấy Tần Phong đã xuống xe, nhìn về phía cửa sổ phòng cô. Sau đó, anh nhanh chóng quay trở lại khởi động xe, chẳng bao lâu đã rời khỏi.
Thấy anh đi rồi, hòn đá đè nặng lên tâm trí cô cũng được nhấc khỏi. Cô lại nằm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm. Không biết có phải ảo giác không nhưng cô cảm thấy trên chiếc giường này có hơi thở của Trần Phong, khiến cô thấy dễ chịu, an lòng.
Vương Thu Vũ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, sau đó lại đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy.
Cô đã hiểu, tại sao Trần Phong lại ở dưới đó chờ lâu thế!
Anh ấy… đang đợi cô đi ngủ.
Có lẽ anh ấy sợ cô mới tới đây sẽ không quen, sợ cô xảy ra chuyện gì nên mới chờ cô tắt đèn, chắc chắn cô chuẩn bị đi ngủ mới yên tâm rời đi.
Anh ấy ở dưới đó để canh giữ cho cô.
Vương Thu Vũ hoàn toàn không buồn ngủ nữa, hai chân cô co lên, tay ôm chặt lấy đầu gối, nước mắt rơi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.