Chương trước
Chương sau
Vương Thu Vũ cười nói; “Cái này không thành vấn đề. Trước đây ở quê tôi vẫn thường xuyên làm việc nhà mà, thu dọn phòng rất nhanh thôi.”
Nhạc Thính Phong trong lòng cười thầm một tiếng. Hôm nay chú Trần Phong thật là đáng khen ngợi.
Đưa Vương Thu Vũ tới chỗ trọ xong, Trần Phong dặn dò cô, trước khi anh tới đón, cô không nên một mình đi ra ngoài. Vương Thu Vũ gật đầu, cô biết, sau này tuyệt đối không thể tùy tiện chạy ra bên ngoài được. Nói không chừng ngay lúc này Tôn Khải đang nấp ở đâu đó quanh đây.
Trần Phong nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ về nhà, tới trước cửa nhà họ Hạ anh cũng không đi vào.
“Thính Phong, Thanh Ti, hai đứa mau vào đi, chiều ngày mai chú lại tới đón hai đứa.”
Nhạc Thính Phong xuống xe, lúc đi ngang qua Trần Phong vươn tay vỗ vỗ lên bả vai anh, giống như anh em thân thiết nói: “Lão Trần, cố lên!”
Sau đó bỏ lại Trần Phong còn đang ngơ ngác, nắm lấy tay Thanh Ti bước đi.
Trần Phong đứng ngoài cửa một hồi, bỗng nhiên hiểu được câu nói của Nhạc Thính Phong là có ý tứ gì.
Mặt Trần Phong trong nháy mắt liền đỏ lên, ngượng nghịu nở nụ cười rồi vội vã lên xe một lần nữa quay trở lại.
Trong phòng, Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng thò đầu qua cửa sổ hướng bên ngoài nhìn xem.
“Anh Thính Phong, anh xem chú Trần Phong chạy xe nhanh chưa kìa.”
“Đúng vậy, xem chừng chỉ muốn nhanh chóng đem hai cái bóng đèn chúng ta tống đi thôi.”
“Bóng đèn?”
“Ừ…”
Thanh Ti nhớ tới một chuyện, lắc lắc cánh tay Nhạc Thính Phong: “Anh Thính Phong, vậy chuyện của chú xấu xa kia phải làm sao bây giờ? Anh thông minh như vậy, anh thử nghĩ xem có cách nào để chú ta không tới quấy rầy cô giáo Tiểu Vương nữa không.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Đừng có gấp, chuyện này cứ chờ một chút.”
”Vì sao ạ?”
Nhạc Thính Phong chậm rãi nói: “Nếu giải quyết hắn ta sớm như vậy thì lấy ai để giúp bồi đắp cảm tình cho cô giáo Tiểu Vương của em cùng chú Trần Phong chứ?”
Nếu giải quyết Tôn Khải sớm, Vương Thu Vũ sẽ không còn lo lắng về sau nữa, Trần Phong làm sao còn có cơ hội tới gần chứ? Giống như hôm nay, nếu không phải bởi vì Tôn Khải xuất hiện, chú Trần Phong sao có thể đưa cô giáo Vương tới ở nhà mình được chứ? Có đôi khi, kẻ cặn bã cũng có tác dụng của kẻ cặn bã.
Tôn Khải nếu biết mình bị người ta đùa bỡn như vậy, phỏng chừng uất ức đến hộc máu.
Thanh Ti nghe vậy vẫn thấy mơ hồ, chuyện này có quan hệ sao?
Nhưng mà anh Thính Phong trước giờ chưa bao giờ sai cả, nghe anh ấy là được.
Bây giờ anh nói không giải quyết tên xấu xa kia vội, vậy thì chờ thêm một chút vậy.
Nhạc Thính Phong sớm đã nghĩ chu toàn mọi chuyện rồi. Muốn giải quyết Tôn Khải, vậy cũng phải chờ cho cô giáo Vương và chú Trần Phong xác định tình cảm đã. Dù sao, còn Tôn Khải thì có thể tạo cho chú Trần Phong vô số cơ hội tiếp cận cô giáo Vương. Anh hùng cứu mỹ nhân - cực kỳ thích hợp để làm cô gái vừa bước vào xã hội như cô ấy cảm động.
Cậu tưởng tượng xong lại cảm thấy không đúng, ai da, vẫn không thể để cho Thanh Ti biết được ý tưởng của mình.
Tiểu Ái ôm con trai đi tới, cười nói: “Hai đứa các con ở đây nhìn cái gì đó?”
Thanh Ti quay đầu lại, nhìn thấy em trai đang nhìn mình cười ngây ngô, vội vã chạy tới, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Du Trạm: “Nhìn chú Trần Phong đó, vừa rồi chú ấy chạy đi nhanh lắm.”
Tiểu Ái nhíu mày: “Chú Trần đến đây sao không để cho chú ấy vào nhà?”
Thanh Ti nói với mẹ: “Chú Trần Phong lúc nãy không muốn vào nhà chúng ta.”
“Vì cái gì chứ?”
Nhạc Thính Phong trả lời nàng: “Chú ấy có việc trọng yếu hơn cần phải làm.”
“Chuyện gì?”
Thanh Ti cùng Nhạc Thính Phong liếc nhau, cùng nói: “Bí mật.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.