Chương trước
Chương sau
Trần Phong là một người đàn ông xuề xoà, tâm tư cũng không quá tinh tế. Anh chỉ cảm thấy Thanh Ti thích mình nên vô cùng vui vẻ, nhưng mà bị khen đến như vậy thì da mặt cũng nóng lên.
Còn Vương Thu Vũ thì có cảm giác ngược lại. Thanh Ti khen khoa trương thế này khiến cô thấy kì lạ. Cái gì mà đốt đèn lồng cũng khó tìm chứ? Cái này, có chút không tự nhiên cho lắm.
Nhưng khi thấy Trần Phong mặc quân phục, ngũ quan cân đối, ánh mắt nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông quang minh chính đại, sự phòng bị đối với anh cũng giảm đi nhiều.
Vương Thu Vũ mỉm cười với Trần Phong: “Chào anh, tôi họ Vương, là cô giáo chủ nhiệm của Thanh Ti.”
Trần Phong không biết phải làm sao để tiếp xúc với phụ nữ, anh đứng thẳng, tư thái giống như báo cáo cùng lãnh đạo, đỏ mặt nói: “Cô... Xin chào, tên tôi là Trần Phong. Hôm nay... Tôi tới đón Thanh Ti tan học, hết.”
Vương Thu Vũ nhìn thấy vẻ khẩn trương của Trần Phong nên ý cười trên mặt lại càng sâu. Cô cúi đầu, nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, chú con tới đón con rồi, vậy cô giáo đi nhé.”
Thanh Ti vội nắm lấy tay của cô, không để cô đi: “Cô giáo Tiểu Vương đừng đi vội, lát nữa chúng em đưa cô về nhà. Cô tự về không an toàn đâu.”
Sao có thể để cô Tiểu Vương đi được chứ! Thanh Ti và anh Thính Phong đã cố gắng rất nhiều mới có được cơ hội này, sao có thể lãng phí được?
Vương Thu Vũ do dự: “Nhưng...”
Thanh Ti ngẩng đầu hỏi Trần Phong: “Chú Trần Phong, một lát nữa chúng ta có thể đưa cô giáo Vương về nhà không ạ? Có một chú xấu xa rất hay đến quấy rầy cô giáo, để cô về một mình như thế cháu rất lo lắng.”
Trần Phong vội gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
Thanh Ti còn nghiêm túc quay sang nói với cô giáo Vương: “Cô giáo Tiểu Vương đừng sợ, chú Trần Phong của con vô cùng lợi hại. Nếu kẻ xấu mà xuất hiện thì chỉ cần một mình chú Trần Phong cũng có thể xử lí hết một đám.”
Trần Phong bị khen đến nỗi phát ngượng, anh gãi gãi tai, cười nói: “Thanh Ti, chú không lợi hại đến mức ấy đâu.”
“Chính ba cháu nói chú Trần Phong lợi hại mà. Từ trước tới nay, cháu chưa từng nghe ba khen ai bao giờ, thậm chí ngay cả bác của cháu đôi khi còn bị ba ghét bỏ kia.”
Trần Phong đương nhiên biết người bác mà Thanh Ti vừa nói là ai. Anh vội xua tay: “Hạ tiên sinh mới là người thật sự lợi hại đó Thanh Ti.”
Thanh Ti giữ chặt góc áo Trần Phong: “Chú Trần Phong, chú đừng khiêm tốn. Ba cháu nói rằng chú lợi hại thì nhất định là chú lợi hại. Nếu gặp phải cái chú xấu xa kia, chú nhất định phải giúp cô giáo Tiểu Vương dạy dỗ cho chú ta một trận.”
Vương Thu Vũ đứng bên cạnh thấy Trần Phong được một đứa bé khen đến nỗi tay chân luống cuống thì chỉ cảm thấy người đàn ông này... thoạt nhìn trong có vẻ nghiêm nghị, đứng đắn, ai ngờ được tính cách lại đáng yêu như vậy.
Thanh Ti sùng bái anh ta như vậy, chắc hắn anh ta thật sự lợi hại rồi!
Nhìn Trần Phong, Vương Thu Vũ lại nhớ tới Tôn Khải. Cô thật sự cảm thấy mình trước đây đúng là bị mù mắt, còn trẻ không hiểu sự đời, chỉ mới vài câu ngọt ngào đường mật là đã cảm thấy ấm áp.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bàn tay cô bị Thanh Ti nắm lấy, cô nghe thấy giọng nói đầy tự hào của Thanh Ti: “Cô giáo Tiểu Vương của cháu cũng rất lợi hại đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.