Chương trước
Chương sau
Cùng với kỳ nghỉ hè của hai đứa nhỏ, kỳ ở cữ của Tiểu Ái cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày hôm đó, cô mặc lên người bộ trang phục gần một năm nay chưa từng mặc đến. Chiếc váy dài màu đỏ sẫm làm nổi bật thân hình đầy sức sống của cô. Đặc biệt sau khi sinh em bé, cô càng ngày càng đằm thắm xinh đẹp.
Sau khi thay trang phục đứng trước gương, Tiểu Ái cảm thán một tiếng, những ngày qua coi như đã trôi qua rồi.
Một tháng này tuy không nói là khó sống nhưng quá nhiều điều cấm kỵ khiến Tiểu Ái cảm thấy thật sự quá trói buộc người khác.
Tô Ngưng Mi đi vào nhìn thầy Tiểu Ái đứng trước gương đang sờ lên mặt của mình, cười nói: “Vẫn rất xinh đẹp, đảm bảo có thể khiến Du Dực nhìn không chớp mắt.”
Tiểu Ái đỏ mặt, cười đáp: “Cái này thật sự phải cảm ơn chị dâu rồi, nếu như không phải nhờ chị quan tâm chăm sóc em thì hiện giờ không biết em sẽ thành hình dáng gì nữa.”
Tiểu Ái được chăm sóc quả thật rất tốt, lần ở cữ này so với lần trước rõ ràng là một trời một vực.
Hơn nữa, cách Tô Ngưng Mi chăm sóc rất khoa học và hợp lí. Qua kỳ ở cữ không những không bị béo mà còn gầy đi vài cân, hơn nữa thần sắc rất tốt.
Tô Ngưng Mi mang đồ tới cho Tiểu Ái: “Đều là người nhà cả, nói mấy lời này làm gì.”
“Chờ sau này em bé của chị dâu và anh trai ra đời, tới lúc đó sẽ tới chăm sóc chị.”
Tô Ngưng Mi cười cười. Cô cũng muốn lại có con nữa, nhưng mà chuyện này phải chờ duyên phận, có cầu cũng không được. Cô nói với Tiểu Ái: “Nào đeo trang sức này lên đi.”
Tiểu Ái nhìn thấy đồ trang sức Tô Ngưng Mi đang cầm trên tay, “Oa, đẹp quá đi!”
“Mau đeo lên xem có hợp không nào.”
Tiểu Ái lắc đầu: “Chị dâu, em có trang sức rồi, hôm qua mẹ có đưa cho em hai bộ.”
Tô Ngưng Mi kéo cô ngồi xuống, đeo sợi dây chuyền lên cho cô: “Đây là của anh trai em hôm qua mang về. Chị đang không biết nên tặng gì cho em. Em sinh con vất vả như vậy mà. Chị tưởng anh ấy quên, không ngờ vẫn còn nhớ.”
Hôm nay làm lễ tháng cho đứa bé mà hôm qua Hạ An Lan mới về được, hơn nữa lúc về cũng là buổi tối. Tô Ngưng Mi giữ lấy vai cô để cô nhìn gương: “Em xem, đẹp lắm đó, anh của em mắt nhìn cũng không tồi đúng không?”
Tiểu Ái gật đầu: “Dạ, mắt chọn người của anh em cũng thật tốt.”
Tô Ngưng Mi nhéo má của Tiểu Ái, “Đi, chúng ta nên xuất phát thôi.”
Hai người thu dọn xong xuống tầng, người nhà đều đã ở bên dưới, ai cũng không cảm thấy vội. Hạ An Lan ôm Du Trạm, Thanh Ti nằm sấp trên lưng anh, ôm lấy cổ anh làm nũng.
Bình thường trước mặt mọi người, Hạ thị trưởng luôn tạo ra vẻ bề ngoài lạnh lùng khó tiếp cận. Vậy mà hôm nay lại trở nên gần gũi dịu dàng như vậy.
Du Dực đang gọi điện thoại để phía khách sạn bắt đầu chuẩn bị.
Nhạc Thính Phong đang đánh cờ với ông nội.
Đột nhiên Thanh Ti kinh ngạc thốt lên: “Oa, mẹ ơi mẹ đẹp quá!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy hai người đang dắt tay đi xuống.
Du Dực lập tức cúp điện thoại chạy lại đỡ cánh tay Tiểu Ái: “Bà xã, hôm nay mặc ít như vậy liệu có lạnh không?”
Tiểu Ái giận dữ trừng mắt với anh: “Anh xem bên ngoài đang nắng to thế nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.