Chương trước
Chương sau
Tô Ngưng Mi vội vàng hỏi: “Tiểu Ái thế nào, cháu đâu rồi?”
“Đều rất tốt, may mà em ra ngoài, nếu không anh chị đúng là phải đến một chuyến vô ích, thằng bé vừa tỉnh phải uống sữa, em phải đi tìm y tá nhờ pha sữa, Tiểu Ái cũng tỉnh rồi, anh chị vào trước đi, cô ấy nhìn thấy hai người chắc chắn sẽ rất vui.”
Mới sinh con được hơn một ngày, sữa của Tiểu Ái vẫn chưa về, tạm thời phải cho con uống sữa bột.
Hai mắt Tô Ngưng Mi sáng lên: “Thật à, vậy thì tốt quá, đi đi, chúng ta mau vào đi. Ấy, đúng rồi Du Dực, em đừng đi tìm ý tá nữa, chị pha sữa cho cháu. Thính Phong nhà chúng ta lớn đến ba tuổi vẫn còn uống sữa bột, đều là chị pha cho nó.”
Du Dực vừa nghe liền nhanh chóng đưa bình sữa cho Tô Ngưng Mi, anh vẫn là một người ba mới vào nghề, việc pha sữa anh vẫn chưa thuần thục.
Tô Ngưng Mi cầm bình sữa, bỏ lại chồng nhanh chân đi vào phòng, cô thấp giọng gọi: “Tiểu Ái…”
Tiểu Ái nhìn thấy Tô Ngưng Mi, ngạc nhiên nói: “Chị dâu… chị, sao giờ này chị lại ở đây, không phải nói là ngày mai mới về sao?”
“Anh em làm xong việc, bọn chị liền nhanh chóng về.”
Tiểu Ái nhìn thấy Hạ An Lan theo sau đi vào, vui mừng nói: “Anh, anh về rồi à? Sao không nói trước với chúng em một tiếng, để Du Dực đi đón hai người.”
Hạ An Lan thương em gái, “Em bây giờ còn yếu, không thể không có người bên cạnh, hơn nữa anh chị cũng đã là người lớn cả rồi, cần gì người đón.”
Hạ An Lan hỏi cô: “Thấy trong người thế nào?”
Gương mặt Tiểu Ái lộ rõ vẻ đau khổ: “Có chút sức lực rồi, nhưng… vẫn còn rất đau.”
Tô Ngưng Mi hiểu rất rõ việc này: “Lần này phải tĩnh dưỡng một thời gian, không nhanh khỏi thế đâu, qua thời gian này là được. Đúng rồi, để chị nhìn cháu…”
Bác sĩ đã kiểm tra cậu bé, không có vấn đề gì, cộng thêm cơ thể khỏe mạnh nên đã để cậu bé qua phòng mẹ.
Cậu bé đã tỉnh dậy, vì đói nên tỉnh, một buổi tối có thể tỉnh đến mấy lần, người nó làm khổ đều là Du Dực.
Tô Ngưng Mi bế cậu nhóc đang gào khóc lên, nhẹ nhàng đung đưa. Được cô ôm, bé con cảm thấy thoải mái, một lúc sau không khóc nữa.
Tô Ngưng Mi bế cậu bé lại gần Hạ An Lan: “Nào, anh bế trước một lúc, em pha sữa cho thằng bé.”
Hạ An Lan toàn thân cứng đờ: “Vợ à. Anh…anh không được, nó nhỏ quá, anh bế mà run cầm cập, Du Dực, Du Dực, chú mau bế thằng bé đi!”
Lúc nãy khi Tô Ngưng Mi bế thằng bé anh đứng bên cạnh nhìn cảm thấy thật sự rất đáng yêu, nhưng đổi thành anh bế thì lại là một chuyện khác.
Hạ An Lan chỉ sợ mình sẽ làm rơi thằng bé, sợ đến mặt mày đều biến sắc.
Du Dực đang pha nước đường đỏ cho vợ, anh nói: “Anh, anh bế nó là được rồi, anh xem, thằng bé cũng biết anh là bác của nói, thích anh chưa kìa.”
Hạ An Lan cúi xuống nhìn cậu bé, mềm mại, hai má có chút đỏ, đôi mắt mở to, cái miệng nhỏ đang chọp chẹp.
Nhìn đến đây, cái hoảng sợ trên người anh đã bớt đi một chút.
Anh nâng cậu bé lên, cận thận ngồi xuống, “Nhóc con, bác là bác của con đây, có nhận là bác không?”
Tiểu Ái vui vẻ cười nói: “Anh, anh xem cái gì anh cũng biết, sao lại sợ trẻ con chứ, sau này sao có thể bế con anh được đây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.