Chương trước
Chương sau
Hai vợ chồng rất nhanh sau đó liền tới bệnh viện. Bởi vì trời đã tối nên trong bệnh viện không có quá nhiều người, nhưng đây là bệnh viện phụ sản, sản phụ rất nhiều, cả đoạn đường hai người đi phát hiện thấy có nhiều sản phụ đang chờ sinh.
Tô Ngưng Mi nghe thấy những sản phụ đó la hét thảm thiết bỗng nổi hết da gà, đến giờ cô cũng không biết ngày trước mình đã sinh con trai ra bằng cách nào.
Cô nói với Hạ An Lan: “Anh không biết phụ nữ sinh con đau đớn thế nào đâu, có người có thể lực tốt, thuận lợi có thể mất hai ba tiếng, nhưng có người không may phải mất cả ngày cả đêm, còn có người mà không may nữa, bị khó sinh, vậy thì càng rủi ro, anh nghĩ xem, một người cứ đau đớn lâu như thế còn khó chịu hơn cả chết.”
Hạ An Lan mặt mày cau lại, bỗng nhiên, phía sau có tiếng hét thảm thiết vọng đến: “Đau chết mất… tôi… tôi không sinh nữa, đau quá…”
Anh kéo tay Tô Ngưng Mi, vô thức nắm chặt.
“Em nghe cái âm thanh này đi, đúng là quá đáng sợ!”
Tô Ngưng Mi nhân cơ hội nói: “Cho nên ấy, lần này cô em gái đúng là lại phạm lỗi cũ mới thêm cho nhà chúng ta một thằng nhóc mập mạp, nhất định phải chăm sóc cho tốt, thời gian phụ nữ trong tháng ở cữ này quan trọng thế nào anh biêt không, nếu không chăm sóc tốt sẽ bị bệnh hậu sản, nửa đời sau này đều sẽ không tốt, anh nhất định phải thương em gái của mình đấy.”
Vốn dĩ Tô Ngưng Mi bàn bạc với Hạ An Lan, cô về nhà chăm sóc Tiểu Ái một tháng ở cữ, anh không đồng ý, bởi vì anh không muốn hai vợ chồng xa nhau một tháng trời.
Thế nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy phụ nữ sinh con đau khổ như vậy, Hạ An Lan liền gật đầu.
“Được, vậy em… tháng này ở lại đây, chăm sóc tốt cho Tiểu Ái, cũng chăm sóc tốt cho bản thân.”
Tô Ngưng Mi vui mừng nói: “Chồng, anh đồng ý rồi à.”
Anh không những đồng ý mà còn cảm thấy anh không cần có con nữa.
Vốn dĩ thấy Tiểu Ái mang thai, trong lòng anh cũng có chút ngứa ngáy, hi vọng Tô Ngưng Mi cũng có thể có một đứa con, bất luận là con trai hay con gái, có một người kế thừa cùng chung huyết thống là được rồi.
Thế nhưng đến đây, ý nghĩ này của Hạ An Lan đã có chút nguội lạnh.
Trong nhà có Thính Phong, có Thanh Ti, bây giờ có thêm một cậu con trai nữa, ba đứa, thế là đủ rồi.
Tô Ngưng Mi không biết, đến bệnh viện một chuyến đã làm cho Hạ An Lan đến ước muốn có con của mình cũng nguội.
Đến phòng bệnh của Tiểu Ái, quả thực đã ngủ rồi, bọn họ lại không dám gõ cửa, lỡ để Tiểu Ái tỉnh dậy thì không hay.
Hạ An Lan có chút buồn phiền: “Có cần nghĩ cách gọi Du Dực ra ngoài không?”
“Anh gọi chú ấy thì có tác dụng gì?”
“Việc này… không có thật!”
Hạ An Lan không muốn để vợ đến đây vô ích liền cầm tay cô: “Đi, đi tìm y tá hỏi xem, cháu có ở chỗ họ không.”
Tô Ngưng Mi kéo anh lại: “Như thế cũng không để cho anh gặp, anh nói anh là cậu của đứa bé, y tá người ta sẽ bế nó ra cho anh xem à, chúng ta vẫn nên về nhà trước đi, đến bệnh viện tuy chưa gặp được cháu trai nhưng trong lòng em cũng yên tâm rồi.”
Hai người định đi thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra, Du Dực bước ra ngoài, trong tay cầm theo một bình sữa.
Anh nhìn thấy hai người họ, ngẩn người một lúc: “Anh chị… sao lại ở đây?”
Hạ An Lan nói: “Mới xuống máy bay, đến bệnh viện xem thế nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.