Nghe thấy tiếng khóc đó, bên ngoài dường như bỗng chốc hoàn toàn không có âm thanh, người cũng đứng hình.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh từng tiếng từng tiếng vang lên, cuối cùng vẫn là Thanh Ti phá vỡ sự im lặng.
“Ba ơi ba ơi, là em phải không? Có phải em ra ngoài rồi không?”Giọng nói hưng phấn của Thanh Ti đánh thức tất cả mọi người.
Bà Hạ quá vui mừng đến nỗi chảy nước mắt, hai mắt hơi đỏ, “Đúng đúng... là em con đấy, em con ra ngoài rồi...”
“Tốt, thật sự tốt quá rồi... thằng bé này tiếng khóc to thật, vừa nghe đã biết sức khỏe rất tốt.”
Du Dực đứng trước cửa phòng sinh, cả người đều run rẩy, anh dường như đang nhìn chằm chằm vào đâu đó, tiếng khóc vang dội này là của con trai anh sao?
Thế nhưng, người anh muốn nhìn thấy nhất chính là vợ mình. Cô ấy đã ở trong phòng sinh chịu đau suốt ba tiếng đồng h. Sự hành hạ này, anh nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Đợi một lúc sau cửa phòng vẫn chưa mở, Du Dực luống cuống hỏi: “Vậy... sao vẫn chưa ra ngoài vậy?”
Trong lòng bà Hạ cũng hoảng sợ, nhưng bà vẫn an ủi Du Dực: “Con cũng phải để bác sĩ, y tá thu dọn cho Tiểu Ái và đứa trẻ nữa chứ, đừng vội, đừng vội, rất nhanh sẽ ra ngoài thôi, đợi thêm chút nữa!”
Những lời này bà an ủi Du Dực, cũng là an ủi chính bản thân mình.
Bàn tay Du Dực dán vào cửa muốn đẩy vào, đáng tiếc không đẩy được.
Lại đợi thêm năm phút nữa, cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra, bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879831/chuong-1818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.