Du Dực nghe thấy giọng nói của con gái, vội vàng quay người, nhìn thấy mọi người trong nhà đang đi tới, trái tim không yên của anh cuối cùng cũng giống như đã tìm được điểm tựa vậy.
Ngay lúc này, anh thật sự cần người nhà ở bên cạnh, nếu không bản thân anh sẽ lại nghĩ lung tung.
Nhìn thấy Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, anh vội vàng hỏi: “Sao hai đứa cũng đến đây? Ngày mai không phải đi học à.”
“Hai đứa chúng con tất nhiên phải đến rồi, mẹ sinh em mà, đi học nào có quan trọng bằng mẹ và em, đúng không anh Thính Phong?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm!”
Cả tháng nay trong nhà đều vì việc này mà căng thẳng, cho nên khi dì Tiểu Ái sắp sinh, tất nhiên phải đến rồi.
Du Dực vừa nghe liền xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, bất luận thế nào hai đứa đều có lòng hiếu thuận.
Bà Hạ ngồi xuống ghế, hỏi Du Dực: “Thế nào rồi, tình hình bên trong thế nào rồi?”
Con gái sinh con, bà vừa vui mừng vừa lo lắng vừa đau lòng. Bà là người từng trải, đương nhiên biết rõ sinh con đau đớn đến chừng nào, nguy hiểm đến chừng nào.
Ông Hạ cũng hỏi theo: “Đúng đấy đúng đấy, thế nào rồi, bác sĩ có nói khi nào ra không?”
Bà trợn mắt nhìn ông một cái: “Việc này bác sĩ nào mà nói chính xác được.”
Du Dực mặt đau khổ lắc đầu: “Không nghe thấy âm thanh. Mẹ, con muốn vào trong.”
Bà nhìn thấy anh cả mặt mồ hôi nhễ nhại, căng thẳng đến cả người đều đang run, cất giọng an ủi: “Con muốn vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879830/chuong-1817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.