"Tự mình gắp tất nhiên không ngon bằng vợ gắp cho rồi.” Du Dực trịnh trọng nói, hoàn toàn không để ý câu nói này của mình để người già và trẻ nhỏ nghe thấy thì làm sao?
Có điều tốt ở chỗ, những người đang ngồi đều đã quen từ lâu rồi.
Hai má của Tiểu Ái hơi đỏ, Du Dực bây giờ so với anh ngày mới quen nhau giống như hoàn toàn biến thành một người khác, đâu còn cái dáng vẻ nghiêm túc, nói năng cẩn thận ngày trước nữa.
Thế nhưng... anh như thế nào, cô đều thích.
Nhị lão Hạ gia đối với hai con người ân ái không coi ai ra gì đều đã coi như chuyện bình thường, ông Hạ nói: “Tuy nói lần này Trần gia đến giây phút cuối cùng mới nhấc được chân ra khỏi vũng bùn lầy, nhưng... trải qua lần ồn ào này, đoán chừng trong nhà sợ sẽ phải mất vài năm mới ngóc dậy được, suy cho cùng trước khi tổ chức hôn lễ Phạm gia này đã đào không ít tiền từ Trần gia.”
Du Dực nhè xương ra, nói: “Còn không phải sao? Cho nên mới nói may là con đến đó mà, sau này con sẽ tìm người mang những giấy tờ nhà, xe đã viết đều trả lại người ta, Phạm gia đó đòi một nửa căn nhà và xe, đừng có hòng, có thể đổi về một chút thiệt hại cũng được.”
Ông Hạ gật đầu: “Như vậy cũng tốt!”
Thanh Ti ngồi bên cạnh nói: “Ba nói rất đúng, cũng may là ba đến đó, nếu không thì chú Trần xui xẻo rồi, có điều mẹ ơi, mẹ có cần suy nghĩ cho ba tiền tiêu vặt mỗi tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879822/chuong-1809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.