Chương trước
Chương sau
Trước đây khi Lộ Hướng Đông làm sai, trong đầu lúc nào cũng chỉ muốn giấu Lộ lão gia, sợ Lộ lão gia biết, sợ bản thân sẽ lại bị đánh.
Hắn ta đối với Lộ lão gia vốn dĩ bản năng đã là sợ sệt, lúc không làm gì sai đứng trước mặt Lộ lão gia đã cảm thấy đầu óc không còn sức lực, hoảng loạn.
Nhưng hiện giờ, sau khi lòng dạ hắn ta đã sáng tỏ, Lộ Hướng Đông không còn sợ Lộ lão gia như trước nữa, cũng dám dũng cảm thừa nhận sai lầm.
Thậm chí dù có bị Lộ lão gia đánh cũng không sợ sệt như trước nữa.
Việc này là hắn không đúng, hắn vốn dĩ không muốn che dấu, nếu hôm nay Lộ lão gia đã hỏi, vậy thì hắn cũng kể lại hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hắn cúi đầu nhận sai: “Ba, là con có lỗi với ba, căn bệnh này của ba không phải tự nhiên không lý do gì đến, sức khỏe của ba vẫn luôn rất tốt, mặc dù tim có chút vấn đề nhưng không đến nỗi trong một thời gian đã có thể khiến ba phát bệnh tim phải nhập viện, là ba bị người khác ngầm mưu tính hãm hại...”
Lộ lão gia hỏi: “Bị người khác ngầm mưu tính hãm hại? Là Dư Viễn Phàm à?”
Lộ Hướng Đông kinh ngạc nhìn Lộ lão gia, quả nhiên gừng càng già càng cay, vậy là đoán ra rồi.
“Đúng, là nó âm mưu hại ba, nó thả thuốc vào cốc nước của ba, loại thuốc đó tuy không phải thuốc độc nhưng lại có thể khiến cho huyết áp của ba tăng nhanh, nhịp tim cũng tăng trong thời gian này lại tích tụ thêm bệnh tim của ba, sau đó mới tạo thành dấu hiệu giả của bệnh tim đột ngột tái phát...”
Lộ lão gia một mạch nghe không nói câu nào, nói là không tức giận vậy thì chắc chắn không thể, Lộ lão gia đang sắp tức điên lên rồi, cái tên khốn nạn đó, suy nghĩ lại có thể thâm độc nham hiểm như vậy, dám hạ thuốc ông.
Hừ hừ, việc này nghĩ nếu không có cái tên chết tiệt đó ở trước mặt ngáng đường, hai mẹ con nhà hắn ta đã có thể thuận lợi bước vào Lộ gia rồi.
Bà Lộ đứng bên cạnh khuyên nhủ, để Lộ lão gia đừng quá tức giận, khó khăn lắm mới cướp về được một mạng, nhất định phải cẩn thận.
Lộ lão gia vỗ vỗ tay cụ bà, để bà yên tâm.
“Tiếp tục nói, sau đó thì sao, hiện giờ thằng bé đang ở đâu?”
Lộ Tu Triệt không thấy ông nội cầm cây gậy đánh, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Cậu vội vàng nói: “Sau đó bác sĩ xét nghiệm ra kết quả, trong người ông còn sót lại một loại chất hóa học có thể làm nhịp tim tăng nhanh, nói với chúng con rằng bệnh của ông không đơn giản như vậy, sau đó... con liền báo cảnh sát, cảnh sát mang ly nước mà ông uống đem đi kiểm nghiệm, phát hiện trên thành cốc quả thực có dấu vân tay của Dư Viễn Phàm, cho nên... đã bắt nó và Dư Mộng Nhân đi rồi.”
Lộ Tu Triệt nói đến đây dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Thông qua trả hỏi của cảnh sát, Dư Viễn Phàm đã thừa nhận thuốc là do nó thả vào. Nó nghe theo sự sai khiến của Dư Mộng Nhân, chạy đến nhà để hạ thuốc ông. Thuốc đó là do Dư Mộng Nhân mua, cảnh sát tìm thấy kẻ bán lậu thuốc cho bà ta. Kẻ buôn lậu đã thừa nhận Dư Mộng Nhân đến chỗ ông ta mua thuốc, phía cảnh sát đã có những chứng cứ phạm tội xác thực nên đã kết thúc vụ án. Hiện giờ Dư Mộng Nhân cũng đã bị bắt. Cả hai... đều đang ở trại tạm giam, chờ phiên tòa xét xử.”
Lộ Hướng Đông có giấu, sự việc qua rồi hắn đã nói toàn bộ với Lộ lão gia.
Trước đó hắn không hề có ý định muốn giấu, định đợi ba hắn khỏe lại rồi nói, những gì cần nói hắn đều đã nói ra.
Nói xong hắn quỳ trước mặt Lộ lão gia, thành thật nói: “Ba, con xin lỗi, nếu như... nếu như không phải con trước đây hồ đồ, mê muội, nếu không phải vì bản thân con chịu thua kém, ba sẽ không bị người khác hạ độc, con xin lỗi...”
“Trước đây là con quá đần độn, hai mắt bị làm cho mê mẩn, không nhìn ra được mặt mũi xấu xa độc ác của Dư Mộng Nhân, hại ba rồi, đây là lỗi của con, xin ba hãy trách phạt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.