"Cô chẳng lẽ không nghĩ rằng, nó chỉ là một đứa trẻ mới 14 tuổi, làm sao nó có thể tiếp cận được loại dược phẩm bị cấm này chứ?”
Dư Mộng Nhân nhíu mày: “Cái này… Tôi cũng hiếu kỳ, nhưng mà vấn đề này chẳng phải các người tới hỏi nó là được sao?”
Cô ta dám chắc Dư Viễn Phàm đã nói ra là do cô ta đưa cho. Nhưng mà cái này không quan trọng, bởi vì không có chứng cứ. Nó nói là cô ta đưa, vậy chứng cứ đâu? Ai thấy?
Dư Mộng Nhân từ sớm đã đem phần thuốc thừa xử lý xong rồi, cô ta cẩn thận đề phòng bị phát hiện nên bao nhiêu chứng cứ đều đã xử lý sạch sẽ, bằng không cô ta cũng chẳng thể không chút lo lắng như vậy.
Cảnh sát lắc đầu: “Nhưng chuyện này hỏi cô vẫn là rõ ràng hơn cả, dù sao thuốc này cô cũng là người biết rõ nhất.”
Dư Mộng Nhân cắn đầu lưỡi một chút: “Đồng chí cảnh sát, những lời này anh nói tôi nghe không hiểu…”
Cảnh sát không đợi cô ta nói xong: “Nhìn xem, cô có nhận ra người này không?”
Cảnh sát đang thẩm vấn đứng lên, hé ra một bức ảnh chụp đưa tới trước mặt Dư Mộng Nhân.
Dư Mộng Nhân nhìn thấy người trong ảnh chụp, thân mình run lên một chút. Đây chính là người đã bán thuốc cho cô ta, làn da ngăm đen, vóc dáng thấp bé, trên mặt còn một vết sẹo do bỏng lưu lại.
Cô ta nắm chặt tay, cố gắng ổn định tâm thần: “Tôi… Không biết, người này tôi chưa từng gặp qua.”
Cô ta cho dù chết cũng không thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879769/chuong-1756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.