Cảnh sát lập tức hỏi: “Vậy cậu có biết số thuốc còn lại ở đâu không?”
Dư Viễn Phàm lắc đầu: “Cháu không biết, nhưng các chú có thể đến nhà cháu tìm xem. Có lẽ bà ấy còn giữ lại, cũng có thể là đã bỏ đi rồi…”
“Nhưng mà, chú cảnh sát. Các chú phải tin cháu, thật sự là cháu không nghĩ đến chuyện giết người đâu. Cháu mới chừng này tuổi sao có thể nghĩ tới chuyện giết người chứ. Là mẹ cháu nói với cháu, xúi cháu làm, còn nói cháu có thể bước vào nhà họ Lộ. Chỉ cần ông cụ chết đi thì sẽ không có người nào có thế ngăn trở chúng cháu nữa…”
Dư Viễn Phàm có ý đồ đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu Dư Mộng Nhân. Cậu còn trẻ, cậu mới có mười bốn tuổi đầu. Cậu thật sự không muốn tương lai nhiều năm sau đều bị coi như tội phạm thiếu niên mà nhốt lại một chỗ, như vậy thì cuộc đời cậu coi như xong rồi.
Cảnh sát gật đầu, đặt bản ghi chép lời khai xuống: “Tốt, chúng tôi biết rồi. Tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nếu những lời cậu nói là thật, cậu cũng không phải là chủ mưu, vậy thì hình phạt của cậu cũng tự nhiên được giảm đi.”
Dư Viễn Phàm vội nói: “Cảm ơn chú cảnh sát, cảm ơn…”
Cảnh sát thở dài, trước hết đem Dư Viễn Phàm nhốt lại, sau đó mang theo khẩu cung tiến vào phòng thẩm vấn Dư Mộng Nhân.
Giờ phút này Dư Mộng Nhân vẫn đang rất mạnh miệng, hoàn toàn không hợp tác. Thủy chung đều tỏ ra bản thân mình cái gì cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879768/chuong-1755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.