Ngồi trên xe cảnh sát, Dư Viễn Phàm rốt cuộc cũng không gây ầm ĩ nữa.
Cậu nhìn thấy đèn đường, nhà cao tầng lướt nhanh bên ngoài cửa xe, trong lòng bắt đầu dâng lên sợ hãi.
Trong miệng Dư Viễn Phàm vẫn lẩm bẩm: “Tôi không giết người, tôi không giết người…”
Giống như một kiểu thôi miên, làm như chỉ cần nói như vậy, là cậu ta thật sự không giết người thật vậy.
Cảnh sát lắc đầu, cậu bé này còn nhỏ vậy, thật sự là... xong rồi.
Trên một chiếc xe cảnh sát khác, Dư Mộng Nhân thật ra lại rất điềm tĩnh.
Cô ta tuy rằng ít nhiều cũng có chút sợ hãi trong lòng, thế nhưng cô ta biết bản thân mình thực sự không hề giết người. Cô ta từ đầu tới cuối thậm chí còn không xúi dục Dư Viễn Phàm hành động.
Người ra tay là Dư Viễn Phàm, không can hệ tới cô ta. Người đi là nó, người bỏ thuốc cũng là nó. Cô ta hoàn toàn có thể giả bộ như cái gì cũng không biết. Cho dù có biết thì đã sao, cũng không phải cô ta động thủ, chẳng lẽ cảnh sát có thể ép cô ta nhận sao?
Chính vì biết như thế cho nên Dư Mộng Nhân cảm thấy hơn phân nửa là mình sẽ không bị dính dáng lớn gì, có lẽ cảnh sát chỉ mang cô ta đi phối hợp điều tra thôi.
Đúng, nhất định là như thế. Dù sao Dư Viễn Phàm cũng là con của cô ta, nó hại người, nói chung trong mắt người ngoài cô ta là mẹ cũng không thể lảng tránh trách nhiệm.
Thế cho nên có mang cô ta đi đâu cũng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879766/chuong-1753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.