Đứa trẻ họ Dư ư, đó không phải là... Dư Viễn Phàm đó chứ?
Chẳng lẽ Dư Viễn Phàm thật sự giống như trong tư liệu mà ông cụ cung cấp, thằng bé đã sa đọa đến mức không thể quay lại rồi ư?
Lộ Hướng Đông không dám nói đó là con trai tôi, hắn ta chỉ có thể uyển chuyển hỏi: “Thế ư? Con trai tôi vốn bất hảo như vậy mà cô lại có thể giúp nó cải tà quy chính, nhưng không lẽ còn có người quá mức hơn Lộ Tu Triệt sao?”
Trong lòng cô giáo Tống cũng rất buồn khổ, Dư Viễn Phàm là đứa học trò mà cô rất đau đầu. Cô là giáo viên chủ nhiệm phụ trách lớp, cô không yêu cầu mỗi đứa nhỏ trong lớp đều có thể học tập thật tốt để đạt điểm tối đa. Cô chỉ hy vọng tất cả bọn trẻ có thể nghiêm túc học hành, đối xử đúng mực với thân phận hiện giờ của bản thân.
Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, có những đam mê thế kia đều là bình thường, nhưng mà bọn chúng cần phải hiểu được rằng tuổi này thì nên làm cái gì mới đúng.
Cô giáo Tống cũng từng gặp rất nhiều đứa trẻ ngỗ nghịch, Lộ Tu Triệt còn không phải một đứa như thế sao. Nhưng mà, so với Lộ Tu Triệt, Dư Viễn Phàm lại khó thu phục, hai đứa trẻ đó căn bản không hề giống nhau
Cô giáo Tống nói với Lộ Hướng Đông: “Lộ tiên sinh, anh không biết đó thôi, trước đây, khi chưa gặp Dư Viễn Phàm, tôi còn nghĩ Lộ Tu Triệt là học sinh khó dạy dỗ nhất. Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879740/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.