Thầy chủ nhiệm cũng nói: “Đúng vậy, em đang bị kích động đó, đừng kích động, có gì thì chúng ta cứ từ từ nói, không gì là không giải quyết được cả…”
Trong lòng Dư Viễn Phàm thở ra một hơi. Cậu ta vô cùng thích thú khi thấy bộ dạng lo lắng sợ hai của hai thầy cô này. Cậu bị oan uổng lớn như vậy mà hai người kia lại không chịu dùng đầu óc mà nghĩ lại, không chịu nghe lời cậu nói, không ai thèm tin tưởng cậu ta. Giờ cậu ta sẽ không khinh địch, vừa mới thế này mà đã xuống là không thể, kiểu gì cũng phải dọa cho bọn họ một trận mới được.
Vẻ mặt Dư Viễn Phàm vô cùng thương tâm nói: “Cô giáo, em bị oan, cả chuyện buổi sáng lẫn chuyện vừa rồi, em đều là bị người khác hãm hại, em không biết người đó là ai, nhưng trong trường này thật sự có người nhắm vào em, nhưng mọi người không một ai tin em cả. Giờ em chỉ có thể dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Cô Tống sợ tới mức muốn hôn mê bất tỉnh: “Từ từ… Từ từ… Dư Viễn Phàm, em không được nghĩ như thế, chuyện hôm nay, có lẽ em thật sự vô tội, nhưng mà… Nhưng mà nếu em không tìm hiểu thì em sẽ mãi mãi không biết được sự tình thật sự là như thế nào, đúng không?”
Thầy chủ nhiệm cũng nói: “Chuyện đó, em… Em xuống dưới đã, nếu em cảm thật mình có oan ức gì, uỷ khuất thế nào, vậy thì chúng ta từ từ nói, từ từ bàn bạc… Từ từ truy xét…”
Dư Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879652/chuong-1639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.