Trước kia, thủ đoạn của Lộ Tu Triệt chỉ là bạo lực đơn giản, nhưng giờ cậu học theo Nhạc Thính Phong, thủ đoạn càng ngày càng cao minh, lúc nói chuyện tùy thời đều có thể khiến người ta tức chết.
Lộ Hướng Đông cũng không dám nghĩ đến chuyện nếu để Dư Viễn Phàm tới trường trung học ngoại ngữ, cùng học chung một trường với Lộ Tu Triệt sẽ thành dạng tình huống gì nữa.
Dư Mộng Nhân có chút vui vẻ, ít nhất là hiện giờ Lộ Hướng Đông vẫn đang hướng về Dư Viễn Phàm, cô ta nói: “Hướng Đông, anh đừng vội từ chối, anh nghe em nói suy nghĩ của em đã, tuy rằng tính tình Tiểu Triệt không tốt, nhưng chuyện này, so với chuyện không thèm để ý đến nó lại càng làm hư nó hơn. Anh là người ba, làm sao lại có thể không tin tưởng con trai mình dù chỉ một chút như vậy chứ.”
“Không phải, em không biết nó, nhưng anh thì biết… Anh nói em nghe, thằng nhóc kia cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu đâu…”
Dư Mộng Nhân cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Triệt có thể đúng như lời anh nói, nhưng em vẫn tin rằng đứa bé này cũng sẽ không xấu đến mức ấy. Vì sao mà tính cách thằng bé lại tệ đến như vậy, có lẽ nhiều nguyên nhân là vì từ nhỏ nó không hề có bạn chơi cùng. Bé trai không giống với bé gái, thứ mà tuổi bọn chúng thiếu thốn nhất chính là bạn bè cùng chơi giống như anh em, có thể cùng nhau gặp rắc rồi, cùng nhau gây chuyện, cùng nhau học hành… Anh nói xem có phải không nào?”
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879615/chuong-1602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.