Câu này vừa nói ra trong lòng vệ sĩ cũng đã có chút hối hận, nhưng cũng đã nói ra rồi, đâu thể thu lại được. Hắn nhớ đến Lộ Tu Triệt, cắn răng chịu đựng, dù cho bị khai trừ, vậy... vậy... Hắn cũng chấp nhận.
Thiếu gia thật sự rất đáng thương, cả hắn là một người ngoài cũng không nhịn được nữa.
Tuy tiền lương là do Lộ đổng phát cho hắn, nhưng lúc ông ấy nói những lời này, sao không nghĩ xem bản thân mình như thế nào chứ?
Thiếu gia chỉ là một bữa không về ăn cơm, ông ấy liền cảm thấy thất vọng, cảm thấy thiếu gia nên nghĩ đến ông ấy, còn ông ấy thì sao, có từng nghĩ đến thiếu gia không? Làm gì có ai làm ba mấy tháng trời không thèm hỏi han đến con trai mình chứ?
Một người làm ba như ông ấy, cũng không biết lấy mặt mũi đâu mà nói ra câu đó nữa, haiz, ông chỉ đợi một bữa cơm đã cảm thấy không chịu nổi rồi sao?
Một câu của vệ sĩ khiến Lộ Hướng Đông oán giận đến nói không nên lời. Hắn biết vệ sĩ nói đúng, con trai hắn thỉnh thoảng không về, nhưng hắn lại chỉ thỉnh thoảng mới về một lần.
Nhưng, chuyện như thế bị một vệ sĩ vạch trần, khiến hắn thật sự cảm thấy mất hết mặt mũi, giống như bị người ta tát thẳng vào mặt vậy.
Lộ Hướng Đông che dấu sự chột dạ, mắt lạnh nhìn vệ sĩ, “Gan của cậu cũng lớn thật đấy, tôi thuê cậu, bảo vệ con trai tôi, không phải để cậu tùy ý bỏ bê công việc.”
Vệ sĩ cúi đầu, không nói gì, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879423/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.