Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong nói thêm một câu: “Hơn nữa sẽ chết người sao?”
Lộ Hướng Đông chau mày, cảm thấy Nhạc Thính Phong có phần quá đáng, “Thính Phong cháu không hiểu tình tình, cô ấy... ”
Nhạc Thính Phong không muốn nghe ông ấy nói, cậu cắt ngang: “Nếu không phải thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hấp hối sắp chết, vậy chắc cũng nên biết lúc này, gọi một người ba vừa mới bước vào cửa chưa được bao lâu đi hình như không được hay lắm. Huống hồ, hơn hai tháng nay, chú chắc luôn ở bên cạnh cô ấy không phải sao?”
“Không phải, cô ấy... ”
“Chú, nếu là cháu, biết rõ một người ba đã lâu ngày không về nhà vừa mới bước vào cửa, có lẽ còn chưa được gặp con trai mình, cháu sẽ không thể gọi điện thoại bảo người đó ra ngoài. Chuyện này cực kỳ không có đạo đức, cũng vô cùng bỉ ổi.”
“Cô ấy không bảo chú đến, là chú... ”
Nhạc Thính Phong mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, là chú tự muốn đi, thế nên, người ba như chú, quả là vĩ đại quá.”
Lộ Hướng Đông sững sờ, câu… câu nói này nghe có vẻ rất kỳ quái.
Tiếp đó Nhạc Thính Phong lại nói: “Tất cả thời gian đều dùng để chăm sóc người khác, quả là vô tư khiến người khác cảm động.”
Nhạc Thính Phong xoay người, đẩy cửa bước vào.
Sau khi vào cửa cậu nhìn thấy Lộ Tu Triệt vẫn ngồi bên đó ôn bài, vừa rồi cậu và Lộ Hướng Đông đứng ngay trước cửa, đứng gần như thế, dù cho cách âm tốt, ít nhiều cũng có thể nghe thấy.
Nhạc Thính Phong cũng không biết Lộ Tu Triệt nghe được bao nhiêu, nhưng, cũng không hề gì.
Lộ Tu Triệt nên nhìn rõ tình trạng hiện tại của cậu ấy, che giấu đối với cậu ấy cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu sau này tình hình không tốt, ít nhất từ bây giờ cậu ấy đã phải học cách đối mặt. Đương nhiên, cũng cần biết rõ, đối với ba mình, nên dùng thái độ nào để đối mặt.
Lộ Tu Triệt chẳng có phản ứng gì cậu gọi Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, giúp tớ xem hai câu này đi, có phải ngữ pháp tớ làm sai rồi không?”
Nhạc Thính Phong bước qua đó, cầm quyển bài tập lên, nói sơ qua cho cậu về hai câu hỏi đó.
Lộ Tu Triệt về mặt ngôn ngữ cũng rất có thiên phú, tiếng Anh lúc vừa mới học còn khá vất vả, nhưng bây giờ đã bắt kịp, chỉ là với một số cấu trúc ngữ pháp, vẫn có chút xa lạ.
Nhạc Thính Phong chỉ cần nói ra trọng tâm, cậu ấy liền hiểu được.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Tối nay tớ ngủ ở đâu?”
Lộ Tu Triệt nói: “Đừng ngủ ở phòng khách, tối nay cứ ngủ ở đây đi, giường lớn thế mà.”
“Xéo đi, tớ không ngủ chung giường với con trai.”
“Ây da, đừng thế mà, chúng ta là bạn tốt, ngủ cùng một giường thì có sao chứ?”
Nhạc Thính Phong kiên quyết từ chối: “Không được.”
Lộ Tu Triệt nhún nhún vai: “Vậy cậu ngủ... Dưới đất?”
Nhạc Thính Phong xắn tay áo lên: “Lộ Tu Triệt... ”
Cuối cùng, Lộ Tu Triệt bảo người giúp việc đem một chiếc giường nhỏ đến, may mà phòng cậu đủ rộng.
Trong cuộc chiến xem ai ngủ giường lớn, ai ngủ giường nhỏ, chẳng còn gì nghi ngờ, Nhạc Thính Phong giành được thắng lợi cuối cùng.
Giải xong hai đề thi, cũng đã sắp 12 giờ, tắt đèn xong, Lộ Tu Triệt nằm trong bóng tối.
“Cảm ơn.”
Nhạc Thính Phong đã nhắm mắt: “Cảm ơn việc gì?”
“Rất nhiều.”
“Tớ cũng không phải giúp không, sau này nhớ trả cho tớ.”
“Được!”
...
6 giờ sáng, trời bên ngoài vừa sáng, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đã thức dậy.
Nhạc Thính Phong nói: “Đi, đi chạy bộ.”
Lộ Tu Triệt tìm cho Nhạc Thính Phong một bộ quần áo thể thao của mình, còn có giày thể thao, đương nhiên nói trước phải là đồ mới, còn chưa cắt tem, Nhạc Thính Phong mới chịu mặc.
Dọc theo con đường nhỏ ngoài biệt thự, chạy xong một tiếng trở về, Nhạc Thính Phong hít thở nhẹ nhàng, sắc mặt hồng hào, tinh thần đều rất rốt, cậu đã quen với kiểu vận động cường độ cao này rồi. Nhưng Lộ Tu Triệt thì mệt đến mức sắp biến thành chó rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.