Hạ lão gia vừa dứt lời, ba của Mạnh Văn Triết mới nhớ ra rằng bọn họ tới đây để tìm thằng nhóc hỗn xược dám đánh con trai hắn. Theo cách xử lý thông thường của bọn họ đối với chuyện này là cho thằng nhóc kia một trận chết khiếp rồi mới yêu cầu bồi thường tiền.
Ba của Mạnh Văn Triết kỳ thật là người vô cùng tiểu nhân. Trước kia khi hắn ta dẫn người đi gây sự, cho tới bây giờ cũng chưa từng tự mình động thủ mà luôn ép buộc ba mẹ đối phương ra tay. Hắn ta rất thích nhìn cảnh ba mẹ đối phương không còn cách nào khác để kết thúc chuyện này, buộc phải tự mình động thủ, cắn răng đánh con mình.
Loại cảm giác khi nhìn ba mẹ người khác tự mình ra tay đánh con cái của họ đối với ba của Mạnh Văn Triết mà nói, vô cùng thích thú. Đó là thời điểm mà hắn cảm thấy nhà mình là lợi hại nhất, không ai có thể hơn được nhà bọn họ.
Hôm nay cũng vậy, hắn muốn nhìn thấy thằng nhóc đánh con trai mình bị chính ba mẹ nó đánh cho tàn phế, bằng không hắn sẽ không từ bỏ ý định.
Ba của Mạnh Văn Triết bỗng chăm chú nhìn vào Nhạc Thính Phong, mắng: “Mày chính là thằng nhóc lưu manh dám đánh con trai tao, đúng không?”
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Nếu hỏi ai là người vừa ra tay đánh con trai chú thì đó là tôi, còn về chuyện lưu manh thì xin lỗi, hiện giờ tôi chỉ nhìn thấy một đám chó điên chứ không thấy lưu manh nào ở đây cả.”
Nhiếp Thu Sính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879363/chuong-1350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.