Thằng bé đang nằm khóc dưới đất được kéo dậy, nước mắt nước mũi của nó hòa cùng những bụi tuyết tan, lạnh cóng trên mặt, nó chỉ vào Nhạc Thính Phong nói: “Anh cứ đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh…”
Nó được mấy thằng bé còn lại dìu đi, những đứa khác, do dự nói với Nhạc Thính Phong bảo anh cẩn thận đấy.
“Thằng bé vừa rồi tên là Mạnh Văn Triết, người nhà cực kỳ nuông chiều nó. Nhà nó cũng giàu lắm, anh đánh nó thành ra như vậy, về nhà nó chắc chắn sẽ mách với ba mẹ, chắc tí nữa sẽ dắt ba mẹ đến nhà anh cho mà xem.”
“Đúng đấy đúng đấy, bọn em đa phần đều bị ba mẹ nó đến tìm rồi, người nhà nó hung hăng lắm…”
“Lần trước, em… em không cẩn thận, đạp xe quẹt vào cánh tay nó, còn chưa xước da, bọn họ đã chạy đến nhà em làm ầm lên. ba mẹ em chẳng biết làm sao, đành phải đánh cho em một trận, mà đánh nhẹ quá bọn họ còn không chịu, nhất định phải dùng roi da quật mới được.”
Thằng bé đó vẫn còn tỏ vẻ sợ hãi, hai tay bất giác sờ vào mông.
Thanh Ti nghe thế lại càng lo lắng hơn, kéo lấy tay Nhạc Thính Phong, lí nhí đáp: “Anh ơi, chẳng may bọn họ…”
“Không có gì chẳng may hết, không phải sợ.” Nhạc Thính Phong chưa từng biết sợ ai, chẳng qua chỉ là một thằng bé bị chiều hư thôi, sợ nó gì chứ?
Cậu mà sợ thằng bé đó, thì coi như thua rồi.
Nhạc Thính phong nói: “Các em cứ về nhà đi.”
Cậu nắm lấy tay Thanh Ti:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879360/chuong-1347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.