Chương trước
Chương sau
Hôm đó, khi rời khỏi công viên trò chơi, Thanh Ti thấy mấy xe cảnh sát ở ngoài cổng ra, cô bé tò mò hỏi: “Sao ở đây có nhiều xe cảnh sát thế ạ?”
Du Dực thuận miệng đáp: “Có lẽ là ở đây có người đánh nhau, các chú cảnh sát tới để bảo vệ trật tự.”
Thanh Ti ghé mặt vào cửa sổ, bỗng nói: “Con thấy chú Lưu, ba… ba nhìn xem, chú Lưu kìa.”
Trước kia khi Du Dực đưa Thanh Ti đi chơi đã từng gặp cục trưởng Lưu của cục cảnh sát.
Du Dực nhìn thoáng qua bên ngoài, đúng là nhìn thấy cục trưởng Lưu, anh gật đầu: “Ừ, chú Lưu đang chấp hành nhiệm vụ, chúng ta đừng tới quấy rầy.”
Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đều biết rõ vì sao cảnh sát lại ở đây.
Lộ Tu Triệt hơi lo lắng, những người kia có khi đã chết rồi, cảnh sát cũng đã tới, liệu có tìm tới bọn họ không?
Nếu cảnh sát tìm tới, bọn họ nên nói thế nào?
Cậu liếc nhìn Nhạc Thính Phong, mặt cậu ta không đổi sắc, cực kỳ bình tĩnh, giống như chuyện mà cảnh sát đang xử lý không liên quan gì tới mình.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Nhạc Thính Phong, chúng ta…”
“Sao thế?”
Lộ Tu Triệt nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Nhạc Thính Phong: “Không có gì, không có gì…”
Cậu có muốn hỏi cũng không dám hỏi nữa, cứ cảm thấy Nhạc Thính Phong y như người lớn vậy, khi đối mặt với chuyện xảy ra, cậu ta có thể bình tĩnh lý trí, tìm ra biện pháp xử trí.
Từ sau khi từ nhà ma trở ra, Lộ Tu Triệt luôn nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, đúng là vì có Nhạc Thính Phong ở cạnh nên đến giờ cậu còn có thể ngồi ở đây. Nếu không có cậu ta, phỏng chừng… không biết mình sẽ thành cái dạng gì nữa.
Phỏng chừng, lão ba giờ đã nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, cũng không biết lão ba sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền để chuộc cậu về?
Nhạc Thính Phong bỗng nhiên nói với Lộ Tu Triệt: “Đến đoạn đằng trước, cậu xuống xe về nhà với vệ sĩ đi, chúng tôi phải về nhà.”
“A? Tôi còn muốn tới nhà cậu chơi mà?”
Nhạc Thính Phong nói: “Hôm nay có chuyện xảy ra, cậu cứ nên về nhà đi.”
Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật giật, cái này rõ ràng là lấy cớ, rõ ràng là không muốn cho cậu tới nhà chơi mà.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, Nhiếp Thu Sính đã nói: “Tu Triệt à, Thính Phong nói đúng đấy, cháu nên về nhà trước đi. Hôm nay hai cháu trải qua chuyện này, chắc là rất sợ hãi. Cháu về nhà nghỉ ngơi cho tốt, nói chuyện với ba cháu, về sau càng phải chú ý tới vấn đề an toàn của mình.
“Vâng, dì…” Lộ Tu Triệt gật đầu không cần nghĩ ngợi.
Cậu thực thích Nhiếp Thu Sính bởi vì dì ấy vừa dịu dàng, vừa hiền hậu, lúc cười rất ấm áp.
Lộ Tu Triệt vẫn luôn nghĩ rằng mẹ mình cũng là người như thế.
Lúc đối diện với Nhiếp Thu Sính, cậu thu liễm lại hết những tính cách bốc đồng, quái đản của mình, trở thành một đứa bé ngoan ngoãn.

Từ trên xe xuống, Lộ Tu Triệt vẫy tay với Thanh Ti: “Thanh Ti, ngày mai gặp nhé! Tạm biệt chú dì ạ!”
Mặt Nhạc Thính Phong tối sầm, ngày mai gặp cái gì mà gặp?
Nhiếp Thu Sính dặn dò cậu: “Mau lên xe đi, đừng đứng ở ngoài nữa, mau về nhà nhé!”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Vâng… Cháu về nhà ngay đây, dì cứ yên tâm ạ…”
Cậu lên xe nhà mình, lúc này cả nhà Du Dực mới rời đi.
Trong lòng vệ sĩ nghĩ mà sợ, nói: “Thiếu gia, hôm nay cậu rất nguy hiểm đấy, sau này cậu đừng nên đi tới mấy chỗ này.”
Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Không đi? Anh nghĩ rằng tôi và anh ở nhà là an toàn tuyệt đối sao?”
Cậu nói tiếp: “Gọi điện thoại cho ba tôi đi.”
Vệ sĩ vội vàng gọi cho ông Lộ sau đó đưa điện thoại cho cậu.
Điện thoại nối máy, người nhận điện thoại là phụ nữ.
Mặt Lộ Tu Triệt đen sì: “Nói với Lộ Hướng Đông, bảo ông ta mau về nhà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.