Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc cũng đánh ngã hết đám người này, Nhạc Thính Phong thở phào một hơi, coi như hôm nay cũng không ra về tay không.
Lộ Tu Triệt đứng ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, xong rồi sao?
Cậu còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy Nhạc Thính Phong tả xung hữu đột trong đám người này một hồi, gậy gỗ trong tay múa may tưng bừng, vóc dáng cậu ta không cao, người lại cực kỳ linh hoạt, động tác của vài người đàn ông kia lại chậm chạp, gậy trên người Nhạc Thính Phong như có mắt, chuyên đánh đúng những điểm yếu trên người họ, toàn là những chỗ bị thương. Mấy người kia không đánh được bao lâu liền nằm đo đất hết.
Hai thiếu niên đứng giữa một đám người đã ngã xuống, nhìn chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Lộ Tu Triệt không biết phải mô tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Cậu ta nhìn Nhạc Thính Phong lại cúi đầu nhìn mặt đất, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Cậu cảm giác mình có thể giương nanh múa vuốt, hoành hành ngang ngược sống tới bây giờ thật là quá con mẹ nó không dễ dàng gì. Ít nhất cậu có một lão ba có tiền, nếu không đã sớm bị người giết chết rồi.
Giờ nhìn Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt yên lặng rụt cổ lại, trong đầu cậu lúc này chỉ có hai chữ: chênh lệch!
Cậu hỏi Nhạc Thính Phong: “Giờ chúng ta… đi ư?”
Gậy trong tay Nhạc Thính Phong vẫn còn dính máu, cậu không dám buông ra vì sợ có người trong đám người kia sẽ vùng lên, cậu nói: “Không đi thì ở lại với bọn người này chắc?”
Lộ Tu Triệt vội vàng lắc đầu: “Không, không, đương nhiên không rồi.”
Nhạc Thính Phong đá một tên không biết là còn sống hay đã chết: “Thế thì đừng có chần chừ nữa, mau chạy nhanh thôi.”
Giờ ở đây kiểu gì cũng có người chết rồi, phải lập tức báo cảnh sát để xử lý.
Bằng không, nếu chậm, phỏng chừng sẽ gây ra chút phiền toái.
Lộ Tu Triệt vội vàng chạy theo Nhạc Thính Phong, sợ sẽ bị cậu bỏ rơi lại, nhưng cậu ta lại đi rất hốt hoảng nên không nhìn rõ đường, vì thế giẫm phải cánh tay của một người đang nằm dưới đất, còn giẫm đúng vết thương của người ta. Tên kia đau tới mức như xác chết vùng dậy, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lộ Tu Triệt vội vàng chạy đi nên trong lúc chạy giẫm phải thêm vài người, nhà ma vốn đã yên tĩnh lại chút lại lập tức ầm ĩ lên.
Nhạc Thính Phong không nhịn được mà trợn mắt coi thường, không nghĩ thằng nhóc này lại nhát gan đến vậy.
“Lộ Tu Triệt, cậu nhát gan như thế, sau này đừng có nói là quen biết tôi, tôi thấy ngại lắm đấy.”
Người bị Lộ Tu Triệt đạp phải khá nhiều, cậu sợ tới mức run rẩy, không quan tâm có đạp phải ai nữa không, cứ cắm đầu cắm cổ đuổi theo người đằng trước: “Này này, Nhạc Thính Phong, cậu đừng như thế chứ. Cậu đi chậm chút đi, đợi tôi với, những người này đáng sợ quá.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật, dọa người, dọa cái rắm ấy, không chết cũng bị thương, toàn bộ đều đã mất hết sức chiến đấu, còn có thể tạo ra nguy hiểm gì chứ? Nhát gan thì cứ nhận là nhát gan đi, còn giả đò.
Lộ Tu Triệt đuổi kịp Nhạc Thính Phong, giữ chặt tay cậu, nói gì cũng không chịu buông ra.
Nhạc Thính Phong cạy tay cậu ta ra, cả giận nói: “Tay tôi không phải để cậu bám, cậu buông ra cho tôi, buông ra… Buông ra cho tôi…”
Lộ Tu Triệt sợ hãi: “Chỉ một lát thôi, ra khỏi đây tôi sẽ buông ra ngay mà.”
“Không được, buông ra.”
Nhạc Thính Phong thấy mình bị một nam sinh túm lấy tay thì không khỏi chán ghét trong lòng, cảm thấy chẳng ổn tí nào.
Tay cậu để Thanh Ti nắm là đủ rồi, còn bất kể người nào khác, hừ, làm ơn cút ra xa một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.