Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong gật đầu, nắm tay Thanh Ti dẫn cô bé tới chỗ đu quay ngựa gỗ.
Lộ Tu Triệt bảo vệ sĩ mang bánh ngọt mà đầu bếp trong nhà làm cho Nhiếp Thu Sính ăn, sau đó liền chạy đi chơi cùng Nhạc Thính Phong và Thanh Ti.
Nhiếp Thu Sính nhìn bàn đầy đồ ngọt, cười nói: “Thằng bé này thật có lòng.”
Du Dực gật đầu: “Coi như được thông qua!”
Anh cũng biết ít nhiều về nhà họ Lộ, ba của Lộ Tu Triệt cũng là người không tồi.

Hôm nay là cuối tuần, thời tiết lại tốt, trời cuối thu trong veo mát lành, người lớn mang trẻ con ra ngoài chơi rất nhiều, người đã xếp thành một hàng dài ở chỗ chơi đu quay.
Thanh Ti nói đầy tiếc nuối: “Anh, chúng ta đi chơi trò khác đi, phía trước đông người quá.”
Nhạc Thính Phong còn chưa nói gì, Lộ Tu Triệt đã nhanh nhẹn chen lời: “Em đợi chút, có thể được chơi ngay rồi.”
Nói xong Lộ Tu Triệt liền chạy.
Nhạc Thính Phong thấy cậu ta gọi vệ sĩ của mình tới, sau đó… vệ sĩ liền đứng phát tiền ở đằng trước, ai không cầm tiền thì thôi, ai muốn tiền thì ra sau xếp hàng.
Đảo mắt, không tới hai phút, đội ngũ trước mắt Thanh Ti đã không còn một ai.
Nhạc Thính Phong… Mẹ kiếp, cậu có tiền cũng không nên tiêu như thế chứ?
Ánh mắt cậu nhìn Lộ Tu Triệt lạnh và như có gai.
Đợi Thanh Ti ngồi trên ngựa gỗ chơi rồi, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đứng bên dưới vẫy vẫy tay với cô bé.
“Ai nha, sớm biết thế tôi đã mang theo máy chụp ảnh, khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, sao lại không chụp ảnh kỷ niệm chứ?”
Cậu bảo vệ sĩ nhanh chóng chạy đi mua máy ảnh, phải là loại tốt và đắt nhất.
Nhạc Thính Phong khinh bỉ cậu: “Có biết là có tiền không nên lộ ra ngoài không?”
“Không biết.” Ánh mắt Lộ Tu Triệt vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Ti, vẫy vẫy tay với cô bé, “Em gái Thanh Ti, Thanh Ti… Khụ khụ… Thanh Ti…”
Vừa hô một câu em gái, cậu liền nhớ ra Nhạc Thính Phong không cho cậu gọi thế nên đành nuốt lại hai chữ này.
Cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa biết cái gì gọi là có tiền không nên lộ ra ngoài, cậu đã quen tiêu tiền như nước. Đối với cậu, không được tiêu tiền còn khó chịu hơn nhịn… đi tè.
Nhạc Thính Phong nhìn xung quanh, vừa rồi Lộ Tu Triệt làm ra hành động như một tán tài đồng tử* nên giờ có rất nhiều người đang nhìn bọn họ chằm chằm.
*cậu bé rắc tiền
Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm Thanh Ti, nói: “Ở công viên trò chơi này rồng cá lẫn lộn, cậu đốt tiền công khai như thế sẽ bị mấy kẻ hay tìm dê béo làm thịt để ý.
Lộ Tu Triệt cười khẩy: “Dê béo, tôi xem ai dám thịt tôi? Tôi nói cho cậu biết, không giấu gì cậu, công viên trò chơi này tuy không phải do nhà tôi mở, nhưng cũng chẳng khác là mấy. Tôi đã bảo vệ sĩ tìm quản lý của nơi này, chút nữa dù chúng ta chơi cái gì cũng không cần phải xếp hàng… cứ chơi thoải thích thôi.”
Nhạc Thính Phong trợn mắt coi thường, bộ dáng ta đây là thổ hào của tên này thật làm cho người ta khó chịu.
Vòng xoay ngựa gỗ dừng lại, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt cùng đi tới.
Lộ Tu Triệt nói: “Thanh Ti, cẩn thận, cẩn thận… có bậc thang.”
Cậu đưa tay định đỡ Thanh Ti nhưng bị Nhạc Thính Phong gạt ngay đi.
Nhạc Thính Phong bế Thanh Ti xuống và ra ngoài: “Đi, anh đưa em đi ăn kem…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti ửng hồng, gật đầu: “Vâng…”
Lộ Tu Triệt bĩu môi, xí, cứ chờ đấy, hôm nay cậu không tin không chơi được trò gì với Thanh Ti.
Cậu đuổi theo: “Thanh Ti, chúng ta qua bên kia đi, bên kia có một quán kem rất ngon.”
Nhưng mà Lộ Tu Triệt lại không biết, cậu vừa mới đi, sau lưng đã có người lén đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.